Chương 13: Rồi sẽ ổn thôi

Ngày hôm đó khi tan làm, Lâm Nguyệt Y không về tòa thành Cố gia, mà nàng trở về nhà của nàng và Lưu Vy.

-

"hôm nay cậu sao thế? Không ở tòa thành của chủ tịch nữa à". Lưu Vy hỏi.

Lâm Nguyệt Y trả lời bằng ngữ liệu có chút tâm sự.

-

"không, hôm nay tớ chỉ muốn ở cùng cậu thôi".

Lưu Vy làm bạn thân của Lâm Nguyệt Y nên vừa nhìn nàng là đã biết nàng muốn gì rồi, Lưu Vy cũng vui vẻ nói.

-

"có tâm sự gì nói đi, tớ nghe".

Lâm Nguyệt Y lúc này đôi mắt dần dần hoen lệ.

-

"tớ, tâm tình của tớ lúc này rất lạ, tớ sợ là..... sợ là, tớ sẽ quên Tử Thiên mất".

Hóa ra cái mà Lâm Nguyệt Y sợ là quên đi Tử Thiên để bắt đầu tình yêu mới. Cũng đúng thôi, nàng đã giấu Tử Thiên trong tim 7 năm rồi, nàng lấy Tử Thiên ra làm một cái cớ để không yêu ai khác, nhưng dần dần, cái cớ này đã không còn hiệu nghiệm.

Lưu Vy nhìn nàng, cô hiểu tâm tình nàng nhất, cô lẳng lặng nói.

-

"nếu sợ quên như vậy thì đừng quên. Còn nếu muốn không sợ quên nữa, thì mở lòng đi, yêu một người khác, nhất định cậu sẽ hạnh phúc".

-

"tớ sợ lắm, 7 năm trước tớ mất Tử Thiên rồi, tớ không muốn quên Tử Thiên, tớ.... tớ yêu Tử Thiên mà, đúng không".

Lưu Vy cuối cùng cũng hiểu tình cảm của Lâm Nguyệt Y và Tử Thiên, cô ôm lấy Lâm Nguyệt Y rồi nói.

- " cậu không yêu Tử Thiên, 7 năm trước chỉ là rung động thôi, 7 năm sau là ân hận vì chưa thể thổ lộ tâm tình, đúng không. Nếu cậu còn yêu Tử Thiên, thế sao tâm tình của cậu xôn xao khi gặp chủ tịch.

Buông bỏ đi, đến lúc rồi, đến lúc mở cửa lòng mình rồi, ngốc ạ, hãy một lần nghe theo con tim đi, rồi cậu sẽ thoát khỏi cái quá khứ ấy . - có thể sao?

". Nàng mệt mỏi quá, 7 năm trời, nàng chỉ nhớ đến Tử Thiên, tìm cách trả thù cho cậu ấy, 7 năm trời, nàng mang trong lòng sự ân hận, ân hận vì không chấp nhận tình cảm của Tử Thiên sớm hơn. -" có thể ".

Lưu Vy nói một cách khẳng định.

- -------

Ở công ty, khi tan làm, Cố Thiên Vũ đến tìm Lâm Nguyệt Y thì không thấy nàng đâu, hắn hỏi thăm tất cả các y tá trong bệnh viện thì họ bảo nàng đã rời đi từ sớm. Hắn gọi cả chục cuộc điện thoại thì nàng tắt máy. Hắn gọi về cho ông nội thì ông nói nàng chưa về.

Hắn chạy xe thâu đêm để tìm nàng mà quên mất rằng mình còn có Phỉ Ngạn để sai bảo. Hắn sợ mất nàng, sao vậy, tại sao khi hắn thổ lộ tâm tình thì nàng biến mất. Nàng trốn tránh hắn sao.

Thật sự bây giờ hắn đang rất sợ nàng bỏ rơi hắn, hắn muốn tìm thấy nàng và hỏi một câu

"thật sự em đang ở đâu sao?".

Xuyên màn đêm một chiếc xe Ferrari chạy đến khu chung cư ở quận bên cạnh.

Cố Thiên Vũ nghĩ chỉ còn có một nơi mà nàng có thể lui tới. Hắn không đi thang máy mà chạy thanh bộ thật nhanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!