Chương 12: Sự thật của quá khứ

Sáng hôm sau.

- chào buổi sáng. Cố Thiên Vũ tươi cười nói với Lâm Nguyệt Y.

Hôm nay Cố Thiên Vũ dậy sớm, hắn dùng chiếc Ferrari F12 để chở Lâm Nguyệt Y đi làm.

Lâm Nguyệt Y chạm mặt hắn, gương mặt nàng bất giác đỏ lên.

Dưới làn gió nhẹ của mùa thu, ánh nắng sáng chiếu xuống gương mặt nghiêm nghị toát lên vẻ thanh lịch của Cố Thiên Vũ, ngũ quan cân đối, đồng tử xanh sâu thẳm, chiếc mũi cao dọc, đôi môi nở nụ cười tươi.

Hôm nay, Cố Thiên Vũ mặc một đồ vest sọc xanh, nút áo sơ mi đầu tiên mở, càng làm tôn lên vẻ đẹp nam tính của hắn. Lâm Nguyệt Y như bị mê hoặc bởi vẻ đẹp ấy, nàng im lặng ngắm nhìn.

Cố Thiên Vũ nhìn nàng thì đã biết nàng bị thu hút bởi hắn, hắn nhẹ nhàng đến cạnh nàng, nắm lấy bàn tay nàng, nghiêng người về trước khẽ nói thầm bên tai nàng.

- chúng ta đi thôi.

Nói xong, Cố Thiên Vũ cười một vẻ mặt mê hoặc rồi nắm tay nàng lên xe.

Trên xe, Lâm Nguyệt Y vẫn không nói gì, nàng im lặng, nàng đang suy nghĩ về câu nói của Cố Thiên Vũ đêm qua. Tâm tình nàng bấn loạn, làm sao đây, nàng đâu phải người dễ động tình như vậy. Đây chắc có lẽ là cảm xúc nhất thời, nàng và hắn là hai thế giới khác nhau, không bao giờ có thể hòa lại làm một.

Một bác sĩ thiên thần làm sao hòa với một ông trùm ngầm ác quỷ đây?

Cố Thiên Vũ vẫn vẻ mặt vui vẻ lái xe, lâu lâu lại nhìn qua nàng. Hắn biết, có lẽ nàng hiện giờ vẫn thấy ngại, chưa thẳng thừng đối diện với hắn. Nhưng hắn vẫn chờ đợi, dù thế nào cũng chờ đợi.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên thì hắn đã xác định, chỉ có người con gái Lâm Nguyệt Y này mới có tư cách làm vợ hắn, mới có tư cách là người hắn yêu.

Con người luôn lạ như vậy, tình cảm mấy ai khống chế được, mấy ai khẩn cầu được. Cố Thiên Vũ không mong điều gì hơn từ Lâm Nguyệt Y, hắn chỉ muốn làm nàng hạnh phúc, hắn muốn nàng là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này, hắn muốn mỗi ngày nhìn thấy nàng cười.

- ------

Bệnh viện, căn tin.

Lưu Vy đang ngồi uống cà phê thì Phỉ Ngạn từ xa bước tới.

Từ xa xa một người đàn ông cao ráo, nét mặt thanh tú bước đến, làm tim Lưu Vy đập rộn ràng, sao lại có người đẹp như thế chứ?.

Đang mơ màng trong sắc đẹp đó thì Phỉ Ngạn đến chào hỏi.

-

"xin hỏi, có phải là y tá Lưu Vy không?". Phỉ Ngạn hỏi. Do hôm nay thời tiết hơi nóng nực, nên nàng đã cởi chiếc áo khoác ra kèm theo đó là thẻ y tá.

Lưu Vy lấy ngay lại bình tĩnh, cười nụ cười hiền hòa trả lời.

- là tôi.

-

"chủ tịch có việc muốn tìm y tá Lưu, mời y tá Lưu lên phòng chủ tịch". Phỉ Ngạn lịch sự nói.

Lưu Vy gật đầu, lúc đi còn quay lại hỏi.

- anh tên là gì?.

- tôi tên Phỉ Ngạn.

-

"rất vui được làm quen". Lưu Vy nói xong rồi quay đi, nàng cười tủm tỉm khi quay lưng lại, ôi làm quen được rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!