"Bảo người của ngươi đừng qua đây! Nếu không ta lập tức bẻ gãy cổ nàng ta, muốn chết thì chết chung!" Lý Tứ thét lên.
Cổ của Cố Hoài Du đã bị bóp đến xanh tím, hô hấp cũng bị cản trở, từ mũi lên não của nàng rất hỗn loạn, nhưng nàng lại luôn nhắc nhở chính mình phải duy trì sự tỉnh táo, đây là núi Hương Tích, nàng chỉ là bị kẻ xấu uy hiếp chứ đây không phải đời trước!
Mắt thấy sắc mặt của nàng càng ngày càng đỏ, Tống Thời Cẩn gần như là muốn cấu rách lòng bàn tay mình, hắn cố gắng đè nén lại từng cơn sóng dâng trào trong lòng, trầm giọng nói: "Dừng hết lại!"
Tiếng bước chân trong rừng chợt im bặt, xung quanh chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi qua lá cây kêu xào xạc, ánh mặt trời chiếu từ trên tán cây giao nhao xuống tạo thành từng chỗ sáng tối, Cố Hoài Du siết chặt cây trâm trong tay, đây là cơ hội duy nhất của nàng.
Đối với thái độ ném chuột sợ vỡ bình của người đeo mặt nạ bạc, Lý Tứ rất bất ngờ.
Vốn dĩ hắn chỉ định bắt đại một người về giao cho bên trên, không hề ngờ rằng cô nương này lại trở thành cọng rơm cứu mạng hắn, lẽ nào những người này có liên quan đến nhau thật?
"Ngươi, gỡ mặt nạ ra!"
Có con tin trong tay, hắn căn bản không nghĩ đến chuyện sẽ thả người khi hắn có thể sống mà thoát khỏi đây, thậm chí, hắn còn định mang cô nương này đến trước mặt chủ nhân để lấy công chuộc tội.
Ánh mắt thăm dò của Lý Tứ đánh giá người đeo mặt nạ bạc, hắn muốn biết, rốt cuộc là ai mà lại có bản lĩnh cao tận trời như thế, có thể phá hư chuyện tốt của chủ nhân!
Ánh mắt của Tống Thời Cẩn lướt qua Cố Hoài Du, tạm thời không nhúc nhích.
Lý Tứ lại bước về phía trước nửa bước, gần như là dán sát vào người Cố Hoài Du, vẫn luôn đề phòng người xung quanh nhân lúc hắn không để ý mà tấn công hắn.
"Gỡ mặt nạ ra, nếu không nàng ta sẽ chết ngay!" Dường như là để cho người khác tin tưởng hắn thật sự sẽ làm như thế, hắn vừa nói vừa kéo tóc phía sau gáy của Cố Hoài Du, ép nàng ngẩng đầu lên, để lộ ra cái cổ đã bị bóp đến mức xanh tím.
Cảm giác nóng rực truyền đến từ phía sau lưng, cả người Cố Hoài Du nổi hết da gà, sợi dây lí trí cuối cùng trong đầu nàng gần như là đứt đoạn, bụng nàng không ngừng cuộn sóng, nàng chỉ đành lấy đầu trâm sắc nhọn đâm vào đầu ngón tay, nhờ vào cơn đau thấu tim đó nàng mới có thể nhịn xuống cảm giác buồn nôn ngay lúc này.
Cố Hoài Du không muốn chết, lúc người đeo mặt nạ nói ra câu đầu tiên thì nàng đã biết đó là giọng nói của Tống Thời Cẩn rồi.
Nàng thấy ánh mắt của hắn rơi trên người nàng, nên nàng dựa vào chút lí trí còn sót lại, cố gắng lặng lẽ để lộ cây trâm trong tay nàng ra.
Đầu cây trâm đã có chút đỏ, vết thương trên ngón trỏ vẫn còn đang nhỏ máu, mắt Tống Thời Cẩn lóe lên, trong lòng khó chịu, nhưng hắn lại thấy Cố Hoài Du chớp mắt với hắn.
Miệng nàng nói không thành tiếng: "Dẫn dắt sự chú ý của hắn ta!"
Đối với việc nàng vẫn có thể bình tĩnh như thế, mấy người họ rất là bất ngờ, trong lòng Lâm Chức Yểu liền hiểu ngay mọi chuyện, nàng cắm cây kiếm vào thân cây, khóc lóc với Lý Tứ: "Ta cầu xin người, đừng làm hại muội muội của ta, nhà ta có nhiều tiền lắm, ta có thể cho ngươi rất nhiều tiền, ngươi thả muội ấy ra được không?"
Lý Tứ không thèm quay đầu lại, Lâm Chức Yểu lại tiếp tục khóc: "Ngươi cần gì cứ nói, bọn ta nhất định sẽ đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi đừng làm hại muội ấy."
"Im miệng!" Lý Tứ bị tiếng khóc ồn ào của nàng làm phiền, nhưng mắt vẫn không hề dời đi mà chỉ lạnh giọng nói.
Cuối cùng, Tống Thời Cẩn nhúc nhích ngón tay, chầm chậm nhấc tay trong cái nhìn chăm chú của hắn.
Động tác của Tống Thời Cẩn rất chậm, một tay siết chặt viền mặt nạ, một tay vòng ra sau đầu, lúc gỡ sợi dây buộc mặt nạ thì nhanh chóng làm một dấu tay.
Sau đó, khi Tống Thời Cẩn gỡ mặt nạ xuống một nửa, để lộ cái trán ra.
Lý Tứ nhìn chằm chằm không chớp mắt, tập trung toàn bộ sự chú ý lên gương mặt của Tống Thời Cẩn.
Thanh danh của Tống Thời Cẩn quá vang dội, gương mặt của hắn có rất nhiều người biết, chỉ lộ ra một nửa thôi mà Lý Tứ đã cảm thấy không hay, không biết sao mình lại chọc trúng phải vị thần chết này nữa.
Chính là vào lúc này!
Cảm nhận được hô hấp của người phía sau lưng đột nhiên trở nên nặng hơn, Cố Hoài Du cắn đầu lưỡi, cánh tay nhanh chóng chuyển động, đầu trâm bén nhọn mang theo tia máu vẽ ra một đường cong trong không khí, đâm mạnh về phía sau.
Cây trâm bén nhọn đâm vào da thịt, Lý Tứ vẫn còn đang ngây người thì cả cây trâm đã đâm sâu vào eo hắn, khoảnh khắc mà hoa trên trâm nở ra thì lại chợt bị rút ra.
Nỗi đau thấu xương đột nhiên dâng lên, cả người Lý Tứ nghiêng đi, thoe bản năng mà kéo người vào lòng muốn bảo vệ chính mình.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Tống Thời Cẩn đã giật lấy cây kiếm mà Lâm Chức Yểu cắm trên thân cây kia rồi di chuyển đến trước mặt hắn trong nháy mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!