Chương 48: (Vô Đề)

"Có điều, lời đồn trên giang hồ xưa nay vẫn luôn bị phóng đại quá mức, lão phu cũng chỉ thỉnh thoảng nghe qua một hai lần, không biết tin này là thật hay giả." Đại phu vuốt vuốt chòm râu, chuyển chủ đề, trầm giọng nói: "Nhưng mà vết thương trên người tiểu thư lại không thể chần chừ được nữa, nếu như không tranh thủ thời gian xử lý vết thương, chỉ e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

Sắc mặt Lâm Tu Duệ đột nhiên thay đổi, vừa ra lệnh cho Trương Hằng sai người ra ngoài nghe ngóng tin tức suốt đêm, vừa chắp tay với đại phu: "Khoảng thời gian này, kính nhờ đại phu vậy."

Đại phu gật gật đầu, mở hộp thuốc luôn mang theo bên cạnh ra: "Mong Thế tử sai người trói chân tay của tiểu thư vào giường, lát nữa làm sạch vết thương sẽ rất đau đớn, để tránh cho tiểu thư tỉnh dậy giữa chừng lại khiến cho vết thương cả người rách toạc ra nữa."

Lâm Tu Duệ có chút do dự, cuối cùng là lão phu nhân phất phất tay, liền có bốn ma ma bước lên, lấy lụa mềm trói hai tay hai chân của Lâm Tương lên tay nắm giường, để tránh cho nàng ta giãy giụa, còn cố ý né khỏi mấy chỗ vết thương của nàng ta rồi lấy tay giữ chặt lại.

Vết thương lớn trên đầu nàng ta dính tro bụi, cần phải dùng rượu rửa sạch rồi mới có thể thoa thuốc lên được, lão phu nhân không đành lòng nhìn nữa, nên dẫn người lui ra ngoài ngồi đợi trong noãn các.

Sau khoảng chừng một nén nhanh sau, trong phòng liền vang lên tiếng kêu thảm thiết như cắt tiết heo, tiếng hét đó bén nhọn đến mức tưởng chừng như xé rách cổ họng kêu thấu trời xanh, như là lệ quỷ ai oán, nghe vào khiến cho da đầu người khác tê rần.

Trương Nghi Lâm là người không chịu được đầu tiên, ả kéo miệng cười cười, bị ánh mắt lạnh lùng của lão phu nhân quét qua, sắc mặt trắng bệch mà cúi gằm mặt xuống.

Trương Thị cứ đi qua đi lại trong noãn các, thậm chí ngay cả Lâm Khiếu cũng không nói bậy nói bạ như ngày thường nữa mà cau chặt mày lại, ngồi yên lặng không nói tiếng nào trên ghế.

Lão phu nhân xoay chuỗi hạt Phật trong tay, trong miệng không ngừng lẩm bẩm a di đà phật, cũng chỉ có Cố Hoài Du thong thả mà uống trà, mỗi một lần Lâm Tương kêu thảm thương như thế trong lòng nàng lại càng sảng khoái thêm một ít.

Đúng lúc này, Bạch ma ma lại quay trở lại.

Bộ y phục chỉnh tề trên người bà dính bụi bẩn quá trời, hai tay cầm theo một món đồ, bởi vì dùng vải trắng che lại nên không thể biết được đó là món gì, nhưng mà lúc bà nhấc chân bước vào bên trong thì khẽ chựng lại đôi chút.

Lão phu nhân nhìn bà một cái, hỏi: "Điều tra được gì rồi?"

Bạch ma ma cúi đầu, chần chừ có chút khó khăn không dám mở miệng, ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh căn phòng một cái rồi và lại nhanh chóng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Tất cả mọi thứ trong Lan Uyển đều bị thiêu rụi sạch không còn sót lại.

Nô tỳ sai người lật mấy cây cột mấy trụ nhà ra xem thử, thì không tìm được manh mối gì cả.

Nhưng mà dưới chân tường thì lại tìm được vật này." Về việc vật này là cái gì, bà không có nói, cứ dùng tấm vải trắng che chắn kĩ càng, nhất quyết không để lộ ra một chút nào.

Lão phu nhân cau chặt mày, hỏi: "Đây là cái gì?"

Nhưng Bạch ma ma lại mím môi lại, có chút khó khăn, đúng lúc bà định mở miệng nói gì đó thì thấy Trương Thị trừng mắt với bà, nghiêm giọng nói: "Tìm được cái gì thì ngươi cứ nói thẳng ra đi."

Bạch ma ma không hề trả lời, chỉ cúi người nói: "Xin lão phu nhân dời bước."

Trong phòng lại vang lên tiếng ai oán, Lâm Tương đau đến mức ngất đi, rồi lại tỉnh lại từ trong cơn đau đớn, tiếng kêu quá đau đớn, khiến cho sống lưng của những người ngồi trong noãn các thấy lạnh lẽo, cảm giác đau kia giống như là xuyên qua tiếng hét mà truyền thẳng lên trên người họ vậy.

Thấy Bạch ma ma vẫn không chịu nói, Trương Thị vốn dĩ đã có chút bực bội thực sự giận lên, bà ta trước giờ vẫn luôn bị lão phu nhân kìm cặp, bây giờ thậm chí cả một ma ma bên cạnh lão phu nhân cũng dám chống lại lời của bà ta nữa, ngay lập tức bà ta đập bàn một cái, trách mắng: "Ngươi cứ ấp a ấp úng như thế, lẽ nào là muốn bao che cho kẻ phóng hỏa sao?"

Trong lòng Bạch ma ma nhảy dựng, nhàn nhạt nói: "Nô tỳ không dám."

Đầu mày Trương Thị dựng đứng, cắn răng: "Ta thấy ngươi có gì mà không dám!"

Ánh mắt của lão phu nhân liếc qua Trương Thị, rồi lại lướt qua Lâm Tu Duệ đang thơ thẩn nghĩ gì đó, rồi mới lạnh lùng nói: "Lệ Trân, ngươi cứ nói thẳng ra đi."

Bạch ma ma chầm chậm gật đầu, sau đó mới bước lên trước hai bước tránh né ánh nhìn của những nha hoàn phía sau, giở tấm vải trắng đó lên, để lộ ra một cái hộp hình vuông khoảng ba thước.

"Lúc nô tỳ dẫn người qua đó lục lọi, thì đã phát hiện dấu vết đất mới được đào lên, sợ là đồ của kẻ phóng hỏa để lại, nên sai người đào lên thì phát hiện ra vật này."

Nói xong bà mở cái hộp đã bị phá khóa kia ra, thấp giọng nói: "Không ngờ được là thứ này."

Lão phu nhân chỉ liếc một cái liền nhanh nhẹn duỗi tay ra gập cái hộp lại, tức đến mức máu dồn lên đầu, một hồi lâu cũng không nói gì.

Bên trong cái hộp gỗ màu tím được lót bằng lụa đỏ tươi, làm nổi bật lên một đồ vật dài khoảng hai ngón tay bằng ngọc trắng cực kì bắt mắt bên trong, chỉ là hình dạng của đồ vật đó quá là tục tĩu, trên nắp hộp thậm chí còn vẽ hình xuân cung đồ rất sống động.

Món đồ này cho dù là người buông thả xem đi nữa cũng sẽ cảm thấy ngại ngùng, làm gì có nữ nhi nhà nào có món đồ như thế chứ!

Lâm Khiếu ngồi gần lão phu nhân nhất, lúc nhìn thấy món đồ đó liền híp mắt lại, cau mày hỏi: "Thứ này là của Tương Nhi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!