Chương 47: (Vô Đề)

Gió thổi bốn phía, trong không khí toàn là mùi cháy khét đến gay mũi, đám khói nghi ngút trong Lan Uyển vẫn chưa rút đi hết, khung gỗ cháy đen sập xuống khắp nơi, tàn tro cháy đen vương vãi khắp nơi, khó coi vô cùng.

Gió cuốn mùi cháy khét vào trong Đường Lê Viện, Lục Chi đang bẩm báo rõ lại tình hình bên Lan Uyển cho Cố Hoài Du nghe.

"Lửa bắt đầu lan ra từ bức tường phía sau sương phòng, đã dẹp được lửa, nhưng thế lửa quá lớn đã thiệu rụi sạch trơn Lan Uyển, Nhị tiểu thư và hai nha hoàn thân cận của nàng ta bị nhốt trong phòng, lúc Thế tử xông vào trong đám cháy cứu người ra ngoài thì Nhị tiểu thư đã hôn mê bất tỉnh, bây giờ nàng ta đã được dời đến Phù Hương Cư."

Cố Hoài Du nhíu mày, đứng dậy từ trên sạp, thong thả hỏi: "Thương thế thế nào?"

Lục Chi cười cười, rõ ràng là có chút vui trên nỗi đau của người khác, nàng đè thấp giọng nói: "Nô tỳ vội vã quay về, còn chưa có nhìn thấy được.

Nhưng mà nghe các nha hoàn khác nói, hai nha hoàn thì cũng còn khá may, bị thương không có nặng lắm, nhưng mà Nhị tiểu thư thì tóc đã bị đốt cháy hết, trên mặt cũng bị bỏng khá nhiều, lúc ôm ra ngoài thì quần áo vẫn còn bén lửa nữa."

Cố Hoài Du nở một nụ cười lạnh, không ngờ là lá gan của Trương Nghi Lâm lại lớn như thế, thế mà dám châm lửa đốt Lan Uyển, quả thực là vừa độc ác lại tàn nhẫn, nhưng kết quả thì nàng rất vừa ý.

Nhưng mà chỉ có một chút như thế thôi thì sao mà đủ! Cái mà nàng muốn, là cả đời này Lâm Tương cũng không thể trở mình được.

Lão phu nhân có ý định gả Lâm Tương đi, nếu mà cứ để cho nàng ta thoải mái xuất giá như thế thì chẳng phải là quá dễ dãi với nàng ta rồi sao?

"Đi thôi, chúng ta cũng nên qua đó xem xem."

Lục Chi cúi người, thu lại sự phấn khích trên mặt, đôi mắt chớp chớp hai cái, làm mặt không cảm xúc rồi đi theo sau.

Nủa vầng trăng non treo trên cao, cả Vương phủ bị bóng đêm bao trùm lấy, che mất đi ánh trăng, lão phu nhân dừng chân trước Phù Hương Cư, trong không khí toàn là mùi cháy khét, bà nhấc tay lên che mũi ho nhẹ hai cái, tâm tình có chút phức tạp.

Trận hỏa hoạn này đến thật là trùng hợp, sao lại đúng lúc chuẩn bị bảo Lâm Tương đi xem mắt thì lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn như thế chứ.

Bà thậm chí còn nghi ngờ có phải là do Lâm Tương sai người châm lửa không nữa, dù gì thì dáng vẻ từ chối ban sáng của nàng ta quả thực là rất cứng rắn.

Nhưng mà nghĩ đến nghĩ lui thì lại thấy không đúng lắm, nếu như nàng ta không muốn gả đi, thì hoàn toàn có thể tìm những lí do khác, đâu nhất thiết phải đưa mình vào trong biển lửa, hơn nữa còn bị cháy thành như thế chứ.

Đang suy nghĩ như thế, thì thấy Cố Hoài Du dẫn theo hai nha hoàn vội vàng chạy đến, tóc mai của nàng đã rối đôi chút, khoác đại một chiếc áo choàng bên ngoài, trên mặt không có chút phấn nào, chắc là nàng cũng bị đánh thức trong khi đang ngủ.

"Tham kiến tổ mẫu." Cố Hoài Du vội vàng hành lễ, sau đó lo lắng mà hỏi: "Sao đột nhiên đang yên đang lành lại cháy, cũng không biết tình hình của tỷ tỷ thế nào rồi."

Lão phu nhân thở dài một hơi: "Vào trong phòng rồi nói tiếp." Bà cũng vừa mới nhận được tin tức thì liền vội vàng chạy đến đây, nghe giọng nói của nha hoàn, chắc có lẽ là không được khả quan lắm.

Bước chân vào Phù Hương Cư, còn chưa vào trong, thì đã nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thương vang lên, ánh mắt Cố Hoài Du lóe lên, nhìn lão phu nhân một cái, thấy đầu mày bà chau lại trong tay cũng nhanh chóng xoay xoay chuỗi hạt châu rồi bước nhanh hơn đi vào.

Đẩy cửa ra, liền nhìn thấy người làm bên trong phòng quỳ rạp dưới đất, áo bào trắng màu hoa trà của Lâm Tu Duệ đã bị lửa đốt đen, bên trên còn dính tro bụi, hắn vừa giận lại vừa tức mà nhấc chân đạp một tên sai vặt đang quỳ ở bên dưới.

"Tên cẩu nô tài nhà ngươi, trực đêm như thế nào thế hả!"

Tên sai vặt dập đầu như trống bỏi, quỳ rạp trên mặt đất run lẩy bẩy, trong miệng không ngừng xin tha: "Thế tử gia tha mạng, Thế tử gia tha mạng."

Lâm Tu Duệ tức đến mức hai mắt đỏ au: "Kéo xuống dưới dùng côn đánh chết cho ta! Những người khác phạt đánh một trăm trượng!"

"Làm loạn cái gì!" Lão phu nhân nghiêm giọng đánh gãy, nói với hắn: "Con nhìn xem con bây giờ thành cái thể thống gì nữa! Chuyện còn chưa điều tra rõ đã vội trách phạt người dưới rồi."

Lâm Tu Duệ thở phì phò: "Nếu như không phải chúng ham chơi bỏ lơ chức trách, thì đang yên đang lành sao lại có hỏa hoạn?"

Sắc mặt tên sai vặt kia trắng bệch, hai tay hai chân bò lên, khóc nói: "Không phải là do bọn tiểu nhân ham chơi bỏ lơ chức trách đâu ạ.

Lửa, lửa nó cháy ra từ trong phòng của tiểu thư, đợi đến lúc bọn nô tài phát hiện ra thì đã muộn rồi ạ." Hắn ta thực ra cũng không nhìn thấy rõ là lửa bắt đầu cháy từ chỗ nào, nhưng mà vì tính mạng, hắn chỉ có thể chối bỏ trách nhiệm.

Lão phu nhân chau mày lại, hỏi: "Đã mời đại phu đến xem chưa?"

"Đã sai người đi mời rồi ạ." Một tiểu nha hoàn rụt rè nói, nàng là nha hoàn tam đẳng trong Lan Uyển, chủ nhân xảy ra chuyện thì bọn người làm như họ không ai thoát được cả, chỉ đành cầu cho đại phu có thể đến sớm một chút để Quận chúa được bình yên.

Lão phu nhân xoay chuỗi hạt Phật trong tay, trong lòng thầm than tạo nghiệp mà, sau đó lại hỏi: "Nguyên nhân bốc hỏa đã điều tra rõ chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!