Chương 46: (Vô Đề)

Ánh mắt trời xuyên qua khe hở của khung cửa sổ chiếu thẳng vào trong sảnh chính của Thọ An Viện, từng tia nắng ấm áp dịu dàng soi rõ những hạt bụi mịn bay vẩn vơ trong không khí.

Lão phu nhân ngồi ở trên sạp cao, trong tay cầm một cuốn sách, đang cúi đầu xem kĩ, Cố Hoài Du thì nghiêng người ngồi bên cạnh bóp vai cho bà.

Hai người cũng không hề nói gì, bầu không khí im lặng có chút đông cứng lại, chỉ nghe thấy tiếng lật sách thỉnh thoảng vang lên sột soạt.

Lâm Tương đứng trước sạp một hồi lâu, dịch dịch đôi chân mỏi nhừ một cách không tự nhiên, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía lão phu nhân.

Từ khi Ánh Tuyết dẫn nàng ta vào trong Thọ An Viện, Ngu lão phu nhân cứ duy trì động tác như thế, không kêu nàng ta ngồi xuống nhưng cũng không nói là tìm nàng ta đến vì chuyện gì.

"Tổ mẫu..." Không nhịn được, nàng ta bèn nhỏ giọng nhắc nhở.

Lão phu nhân không thèm để ý đến nàng ta, giống như là không nghe thấy gì vậy, vẫn cúi đầu xem sách như cũ.

Một hồi lâu sau, lão phu nhân mới đóng sách lại, nhìn Cố Hoài Du nói: "Được rồi, con cũng ngồi xuống nghỉ chút đi, đấm bóp lâu như thế coi chừng đau tay."

Cố Hoài Du cúi mi cười bẽn lẽn: "Không đau ạ, chỉ cần là tổ mẫu không chê, thì đấm bóp bao lâu cháu gái cũng không cảm thấy mệt ạ."

Lão phu nhân cười cười vỗ vỗ tay nàng, nói hiền hòa: "Con thật có lòng."

Bà cố ý làm ngơ Lâm Tương ở bên cạnh, hai bà cháu cứ bà một câu cháu một câu như thế mà nói chuyện với nhau, Lâm Tương đứng bên cạnh cắn răng nghe, trong đôi mắt đang cúi gằm kia tràn đầy sự khinh bỉ.

Cố Hoài Du xưa nay vẫn luôn biết vờ ngoan ngoãn nịnh bợ, không nịnh nọt được chút lợi lộc gì ở chỗ người khác, liền nghĩ cách nịnh bợ lão phu nhân.

Chuyện tao nhã thì không biết gì cả, cũng chỉ biết làm mấy việc vặt của bọn người dưới, nhưng mà lão phu nhân lại thích mê cái kiểu nịnh bợ này của Cố Hoài Du, vui không thể tả xiết.

Sắc mặt u ám khó chịu như thế thì làm sao có thể thoát khỏi cặp mắt của lão phu nhân được chứ, bà xoay đầu lại liếc nhìn Lâm Tương một cái rồi lạnh giọng nói: "Gương mặt của con..."

Trong lòng Lâm Tương hoảng hốt, nàng ta vội thu lại sự khinh bỏ trong ánh mắt, che mặt lại ngẩng đầu nhìn về phía lão phu nhân, tràn đầy sự vô tội.

"Vừa nãy con đi đâu? Nhìn lại dáng vẻ của mình xem, làm gì còn chút dáng dấp của tiểu thư khuê các nữa chứ?" Lão phu nhân không vui mà nói.

Lúc nãy nàng ta đánh nhau với Trương Nghi Lâm một trận, Lâm Tương cũng không kịp chỉnh sửa lại tóc tai và trang sức liền bị kéo đi, bây giờ nghe thấy lời nhắc nhở của lão phu nhân, nàng ta mới phát hiện ra chỗ vai của y phục đã bị Trương Nghi Lâm xé rách, trên cổ còn có hai vệt đỏ rõ rệt, đội khuyên tai trân châu cũng đã bị rớt mất một bên, lớp phấn trên mặt trôi mất đi hơn phân nửa, chật vật không ra thể thống gì.

Vành mắt Lâm Tương đột nhiên ửng đỏ, nghẹn ngào nói: "Cháu gái vốn dĩ nghĩ là biểu tỷ gả vào trong phủ rồi, định đến đó chào hỏi tỷ ấy, ai ngờ đâu, vừa bước đến Sấu Ngọc Các thì biểu tỷ đã nhào đến đánh con một trận rồi."

Lão phu nhân híp mắt nhìn mặt nàng ta, lời này của nàng ta thật là không đáng tin.

Trước nay Lâm Tương vẫn luôn kiêu ngạo không xem Trương Nghi Lâm ra gì, không có chút ấm ức nào, vậy thì làm sao có chuyện hôm nay Trương Nghi Lâm đột nhiên động tay đánh nàng ta, trong lòng lão phu nhân nháy mắt sáng tỏ hết mọi nguồn cơn cớ sự của mọi chuyện.

Nói đi nói lại thì cũng là đánh ghen giành uy phong mà thôi!

"Bây giờ nàng ta cũng được coi như là người trong phòng của ca ca con, không có chuyện gì thì đừng có dính líu đến nàng ta." Lão phu nhân tuy là rất không thích Trương Nghi Lâm, nhưng mà so sánh với tiền đồ của cháu trai bà, thì nhắc nhở Lâm Tương vẫn quan trọng hơn.

Lâm Tương không thể tin được mà trừng to mắt, "Tổ mẫu!"

Lão phu nhân mặc kệ, đầu ngón tay lướt qua trang sách, nhàn nhạt nói: "Được rồi.

Hôm nay ta tìm con tới là có chuyện khác muốn nói với con."

Vừa nói xong liền đặt cuốn sách trong tay sang một bên, Cố Hoài Du nhận lấy cuốn sách rồi xoay người đưa cho Lâm Tương.

Lâm Tương ngây người, siết chặt nắm tay hai cái mới nhẫn nhịn cơn tức này xuống được.

"Con nhìn cho kĩ xem, bên trong này có vừa ý ai không? Bây giờ chuyện hôn sự của đại tỷ con cũng coi như là đã định xong rồi, con cũng không nhỏ hơn nó là bao, cũng nên đến lúc bàn chuyện cưới gả rồi."

"Tổ mẫu!" Lâm Tương bị dọa mất sắc, cả gương mặt đột nhiên trắng bệch ra, bàn tay dùng sức nắm chặt lại, móng tay không còn chút màu máu nào cả.

Mấy ngày trước lão phu nhân còn nói muốn giữ nàng ta ở trong phủ thêm hai ba năm nữa, nhưng mới qua mấy ngày thôi mà sao đã vội vã gả nàng ta ra ngoài như thế chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!