Chương 43: (Vô Đề)

Lão phu nhân tức đến mức máu dồn lên tận óc, nghe thấy cuộc tranh cãi không biết sĩ diện là gì giữa Lý Thị và Trương Thị, bà chỉ thấy trong tai ong ong hết cả lên, bèn hét lớn: "Im miệng!"

Cả người bà chao đảo nhưng nhanh chóng được ma ma bên cạnh đỡ, lão phu nhân nhắm mắt lại dựa trên ghế, Bạch ma ma vội vàng bước lên trước xoa xoa huyệt thái dương cho bà, một hồi lâu sau, bà mới nguôi được cơn giận này.

Lâm Tương và Lâm Tu Duệ đương nhiên là đã đi sai đường đôi chút, chuyện này cũng trách bà nhất thời không để ý kĩ nên mới không nhận ra từ sớm.

Nếu như không phải là vở kịch ngày hôm qua của gánh hát Sướng Âm nhắc nhở bà, thì không biết đến bây giờ hai người này sẽ còn làm loạn đến mức nào nữa.

Bây giờ Lâm Tu Duệ là trụ cột trong Vương phủ, không thể dính chút tin xấu nào được, Lâm Tương đã có vị trí Quận chúa, lại càng không dễ để xử tội nàng ta.

Nếu như chuyện huynh muội yêu nhau đáng sỉ nhục này bị đồn ra ngoài, thì thanh danh mấy đời của Vương phủ sẽ bị hủy ngay tức khắc, nói không chừng còn mang đến họa diệt vong cho cả nhà nữa ấy chứ.

Mà mẹ con Trương Nghi Lâm lại mang theo ý định là nếu như không có được câu trả lời thì sẽ làm lớn chuyện lên, cho nên tính ra, còn không bằng là tạm thời để cho Trương Nghi Lâm phiền phức đến mức khiến người khác ghét kia vào phủ trước, giải quyết mối nguy cơ trước mắt trước tiên, ít nhất ả có thể ở bên cạnh Lâm Tu Duệ để hòa hoãn lại, huynh muội bọn chúng muốn làm ra chuyện quá thân quá phận gì thì cũng phải dè chừng lại hơn.

Còn bà, tranh thủ thời gian tìm một nhà rồi gả Lâm Tương đi ngay, cắt đứt mối nghiệt duyên này, cũng coi như là làm tròn tình bà cháu mấy năm nay giữa bà và nàng ta.

Dù sao thì bất kể thế nào, bà cũng là người nhìn Lâm Tương lớn lên mà.

Còn về Trương Nghi Lâm thì dễ giải quyết hơn nhiều!

Lâm Tu Duệ thấy sắc mặt của lão phu nhân càng ngày càng nghiêm trọng, trong lòng thầm kêu không tốt, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại bị lão phu nhân trừng mắt một cái, cổ họng như là bị nhét một cục bông vậy, không thể nào mà phát ra tiếng động gì được.

Hôm nay Lý Thị và Trương Nghi Lâm đến, vốn dĩ là không tính quay về nữa.

Tuy nói là đã nhận được lời nói chính xác của lão phu nhân, nhưng mà ai biết được là có xảy ra biến cố gì hay không, cho nên ả dứt khoát dày mặt mà nói là muốn trực tiếp chuyển vào ở trong Sấu Ngọc Các luôn.

Lão phu nhân cũng lười nói nhiều với ả, chán ghét mà phất phất tay bảo người bên cạnh dẫn ả qua đó.

Trong lòng Trương Thị vô cùng khó chịu, vừa mới định mở miệng lớn tiếng mắng chửi thì nghe thấy lão phu nhân trách: "Đúng là bước ra từ gia đình thấp kém mà, không có chút giáo dưỡng gì hết!"

Cả mặt Trương Thị trắng bệch ra, hận không thể chui xuống một cái lỗ nào đó ngay.

Trong lòng bà ta biết là lão phu nhân đang mắng luôn cả bà ta vào trong đó, bà ta cũng mang họ Trương, cũng là do Trương gia nuôi lớn, lão phu nhân mắng như thế, chính xác là không chừa lại miếng mặt mũi nào cho bà ta cả.

Bà ta biết xưa nay lão phu nhân không thích mình, nhưng lão phu nhân cũng chưa từng nói những lời nặng như thế với bà ta, chính xác mà nói thì, là sau khi bà ta trèo cao gả cho Lâm Khiếu, thì chưa bao giờ phải nghe thấy mấy lời khó nghe như thế nữa.

Chuyện mà hai huynh muội Trương Dịch Thành và Trương Nghi Lâm làm ra, tuy rằng là làm sau lưng bà ta, lúc chuyện xảy ra rồi Trương Thị thậm chí còn giận hơn cả lão phu nhân, nhưng mà bây giờ bà ta lại thành kẻ đứng bên nào cũng không xong.

Giải thích cũng không thể giải thích, Trương Thị ấm ức đến đỏ cả mắt.

Lão phu nhân thấy thế, giọng nói cứng nhắc: "Nhà mẹ đẻ ngươi làm ra chuyện mặt dày như thế, ngươi ấm ức được sao? Nếu như không phải lúc nào ngươi cũng đón mấy đứa cháu trai, cháu gái ngoan của ngươi đến phủ thì sẽ xảy ra những chuyện như vậy sao?" Trương Thị mấp máy môi, ấm ức vô cùng, nhưng đồng thời bà ta cũng cảm thấy hối hận, không cam lòng, giận dữ,...! Tất cả các cảm xúc trộn lẫn vào với nhau, phừng phừng lên trong lòng bà ta như muốn bốc cháy.

Trong ấn tượng của bà ta, hai đứa bé Trương Nghi Lâm và Trương Dịch Thành, từ nhỏ đã ngoan ngoãn đáng yêu, bà ta không biết làm sao mà sau khi lớn lên thì chúng lại trở thành như thế.

"Được rồi, ngươi lui xuống trước đi, ta còn có chuyện muốn nói với Duệ Nhi." Thấy sắc mặt của bà ta thay đổi liên tục, lão phu nhân nói một cách mất kiên nhẫn.

Nhận ra được sự chán ghét trong giọng nói của lão phu nhân, Trương Thị cắn răng, không cam lòng mà lui ra ngoài.

Cửa phòng được Bạch ma ma đóng lại từ bên ngoài, ánh đèn trong phòng tối đi một nửa, sau khi giận dữ qua đi thì Lâm Tu Duệ cũng từ từ mà suy nghĩ lại, đón nhận ánh mắt nhìn chằm chằm của lão phu nhân, trong lòng cảm thấy có chuyện sắp xảy ra.

Lão phu nhân xoay xoay chuỗi Phật theo thói quen, hạt ngọc màu xanh ngọc bích va vào nhau kêu leng keng, tiếng động vang lên khá là nổi bật trong không gian yên tĩnh như thế, từng tiếng từng tiếng một như gõ vào lòng của Lâm Tu Duệ, bà cứ nhìn hắn như vậy mà mãi không lên tiếng.

Một hồi lâu sau, Lâm Tu Duệ mới mở miệng gọi: "Tổ mẫu..."

Ngón tay lão phu nhân khựng lại, trầm giọng hỏi: "Có phải là cảm thấy rất kì lạ không? Xưa nay tổ mẫu không hề lo chuyện gia thất của con, nhưng tại sao hôm nay lại đưa hai nha đầu thông phòng qua chỗ con?"

Lâm Tu Duệ nghe thế, bèn thở nhẹ ra một hơi, gật gật đầu: "Vẫn mong tổ mẫu thu hồi mệnh lệnh ạ."

Nhưng lão phu nhân lại lắc lắc đầu: "Tuổi tác của con cũng không còn nhỏ nữa, bên người lại không có ai hiểu chuyện, thì coi làm sao cho được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!