Chương 41: (Vô Đề)

Sau khi Cố Hoài Du rời đi, Tống Thời Cẩn nhìn tấm lưng yểu điệu của nàng, trong lòng sung sướng thỏa mãn, đầu ngón tay vuốt ve chùm tua rua dưới miếng ngọc bội mấy lần một cách vô ý thức.

Một hồi lâu sau mới thu lại nụ cười bên khóe môi và đầu mày, lạnh mặt nói với Mạc Anh: "Mấy ngày nay các ngươi cũng cực khổ rồi, mỗi người thưởng ba tháng tiền lương đi."

Mạc Anh cười vui vẻ, nhận lệnh xong liền lui xuống, nhưng lại bị Tống Thời Cẩn gọi lại.

"Còn có một chuyện, gần đây Lâm Châu có một gánh hát được mọi người yêu thích, đi mời gánh hát đó đến đây."

Mạc Anh ngây người: "Đại nhân, là trong phủ có chuyện vui gì chuẩn bị chúc mừng sao?"

Tống Thời Cẩn nhướn nhướn mày: "Không, chỉ là gần đây kinh thành yên ắng lâu rồi, cũng nên náo nhiệt chút thôi."

"Vâng." Mạc Anh chắp tay, hắn không hiểu là Tống Thời Cẩn đang có ý định gì: "Thuộc hạ đi làm ngay đây."

Nghĩ một hồi, Tống Thời Cẩn lại nói: "Đích thân ngươi đi một chuyến, đừng tiết lộ thân phận."

"Vâng!"

Mạc Anh xoay người rời đi, nghĩ đến dáng vẻ lo lắng chờ Cố tiểu thư trả lời của Tống đại nhân khi nãy, nở một nụ cười không thành tiếng.

So sánh với ánh mặt trời chói lọi bên ngoài, bầu không khí trong Trương phủ lại âm u đến đáng sợ.

Kể từ khi Trương Dịch Thành bị đánh tơi bời rồi đuổi về, đã đuổi một đám người làm mà không có lý do.

Trong lòng Trương Nghi Lâm càng ngày càng buồn bực, ả khó khăn lắm mới thành công, mắt thấy sắp được kiệu nâng rước vào Vương phủ rồi, không ngờ lại bị Trương Dịch Thành phá hỏng chuyện tốt.

Bây giờ Vinh Xương Vương phủ đã hoàn toàn ghét bỏ Trương gia, Lý Thị gửi thiệp qua đó mấy lần nhưng còn chưa đến được tay Trương Thị đã bị trả về, mấy ngày trôi qua rồi, đừng nói là rước ả vào phủ, bây giờ đến cả cái bậc cửa của Vương phủ ả còn không thấy được nữa là.

Càng nghĩ càng tức, Trương Nghi Lâm hận không thể xem cái khăn gấm trong tay là mặt của Trương Dịch Thành, xé nát tan.

Tay đập bình bịch lên bàn, dẫn theo hai nha hoàn đi qua sân của Trương Dịch Thành gây rối.

Vừa bước vào cửa vòm bán nguyệt, hai tên sai vặt nín thở đứng hầu ở cửa vội vàng chạy lên, mấy ngày này tâm trạng của Trương Dịch Thành không thoải mái, khẽ có chút động tĩnh đều sẽ nóng nảy vô cùng, mỗi ngày mắng chửi trong phòng, khiến cho người làm nghe thấy cũng hoảng sợ không thôi.

Thấy sắc mặt Trương Nghi Lâm u ám đi đến, vội vàng cúi người hành lễ với ả, ấp úng nói: "Đại tiểu thư, thân thể Đại thiếu gia vẫn chưa khỏe hẳn...! Người..."

Còn chưa nói xong đã bị Trương Nghi Lâm ngắt lời, ả nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, giận dữ nói: "Cút đi!"

Vết thương trên người Trương Dịch Thành đã kết vảy, hành động đã không còn vấn đề gì từ lâu rồi, nhưng mà hắn mất mặt đến thế trước biết bao nhiêu quyền quý chốn kinh thành, tự biết là không còn mặt mũi gặp người khác, nên sau khi quay về vẫn luôn nhốt mình trong phòng, thời gian trôi qua lâu như vậy cũng không dám bước chân ra khỏi cửa một bước.

Nói xong, Trương Nghi Lâm liền nhấc chân đi vào trong, tên sai vặt muốn đưa tay ra cản lại, nhưng mà bị mắt phượng của ả quét qua, liền lặng lẽ thu tay lại, Xảo Tuệ cùng Xảo Tâm đồng loạt kiềm hắn lại.

Trên song cửa sổ treo tấm màn cửa dày, ánh nắng chỉ có thể chiếu xuyên qua tấm màn một chút xíu, trong phòng âm u khắp nơi, mảnh sứ vỡ trên nằm tán loạn mặt đất, Trương Dịch Thành nằm như một xác chết trên giường, không nhúc nhích gì.

Cánh cửa bị đạp mạnh ra, đập phải bức tường rồi văng về chỗ cũ, phát ra tiếng động cực kì lớn.

Trương Dịch Thành đột nhiên xoay mặt qua, đôi mắt vằn đầy tia máu, đôi môi khô nứt nẻ, vết thương dài màu nâu sậm trên mặt hắn càng làm cho gương mặt hắn thêm tàn ác.

"Cút ra ngoài!" Lâu rồi chưa mở miệng nói chuyện, giọng nói của hắn như là vỏ cây chà qua giấy nhám, khản đặc đến khó nghe.

Không khí trong phòng hỗn tạp lại trộn lẫn với một mùi khó hiểu, Trương Nghi Lâm chán ghét mà cau mày lại, bước nhanh qua đó, nhấc chân lên đá giường: "Ngươi giả người chết gì chứ!"

Trương Dịch Thành cắn răng, tức giận nổi điên nhảy từ trên giường xuống, "Ta bảo ngươi cút ra ngoài!"

Trương Nghi Lâm híp mắt lại, sẵn thế bước lên trước, nhấc tay lên tát cho hắn một bạt tai, vết thương mới kết vảy nứt ra, một chút máu nhỏ thành từng giọt trên mền.

"Ta đã nói là, ngươi đừng có mà phá hoại chuyện của ta!" Sắc mặt của Trương Nghi Lâm u ám, trân châu trên bộ diêu lắc lư khiến cho biểu cảm của ả tựa như là quỷ, "Bây giờ phá hư chyện tốt của ta không nói làm gì, mặt mũi của Trương gia còn bị ngươi làm mất sạch, nếu như ta là ngươi thì chả còn mặt mũi nào mà sống trên đời này đâu!"

Trong cổ họng Trương Dịch Thành phát ra mấy tiếng hộc hộc, đưa tay lên sờ vào vết máu trên mặt, biểu cảm càng ngày càng âm u.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!