Chương 40: (Vô Đề)

Trong xe ngựa rộng rãi thoải mái, bàn tay của Tống Thời Cẩn siết chặt miếng ngọc bội mà nhìn ngắm.

Đây là miếng ngọc bội lấy lại từ trong tay Trương Dịch Thành vào ngày nhận lại nhau với Cố Hoài Du, mặt ngọc sáng bóng trơn nhẵn còn mang theo chút hơi ấm.

Miếng ngọc bội này vốn là Cố Hoài Du mua tạm, để cho Xảo Nhi tiện tay trộm lập mưu, chùm tua rua cũ mèm ở dưới sau khi được ngâm đi ngâm lại trong nước trà, lại bị chà sát bằng đồ thô bự thì mới tạo thành được vẻ cũ mèm của nó bây giờ.

Sau khi bị Tống Thời Cẩn đoạt lấy thì hắn cứ mang nó bên người, Cố Hoài Du cũng từng hỏi hắn bảo hắn trả lại, nhưng mà, đồ đã đến tay thì làm gì có chuyện là sẽ trả lại, nếu như đã nói là đồ của hắn trước mặt bao nhiêu người như thế, vậy thì chính là của hắn.

Nghĩ đến dáng vẻ giận dữ của nàng, Tống Thời Cẩn cười cười, đầu ngón tay vuốt ve chữ Du được khắc trên miếng ngọc, ánh mắt quyến luyến như chạm vào gương mặt của nàng.

Trong lòng bàn tay dường như vẫn còn cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của nàng, đó là sự ấm áp khiến hắn an lòng.

Không có ai biết rằng, lúc hắn ôm nàng vào trong lòng, trong thâm tâm hắn không nỡ buông ra biết bao nhiêu.

Đầu mũi dường như vẫn còn lẩn quẩn mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, đột nhiên, trong đầu hắn lóe lên những lời nói mà Cố Hoài Du đã nói khi nhìn thấy Đinh Mang.

"Huynh phải cẩn thận tên mặt sẹo kia đó."

"Huynh sẽ..."

Huynh sẽ như thế nào, nàng không nói tiếp nữa, mà là chuyển chủ đề một cách rất cứng nhắc.

Lúc đó trời quá tối, Tống Thời Cẩn cũng chỉ nhìn thấy được một tia hoảng loạn xẹt qua nhanh chóng trên gương mặt của Cố Hoài Du, thì đã bị giọng nói của nàng làm đứt đoạn.

Lúc đó hắn lo lắng cho sự an toàn của Cố Hoài Du, bây giờ nghĩ kĩ lại thì hình như có chút gì đó không bình thường.

Bản thân hắn như thế nào, Tống Thời Cẩn đương nhiên là biết rõ.

Đời trước hắn chết dưới đao của tên mặt sẹo kia, cho nên suốt đường leo lên vị trí cao như ngày hôm nay, hắn vẫn luôn sai người âm thầm tìm kiếm, phí hết bao công sức cuối cùng mới có thể phát hiện một chút dấu vết bên chỗ Nhị Hoàng tử, xác định thân phận của kẻ đó.

Nhưng mà Đinh Mang diện mạo quá sức đặc biệt, nhận được lệnh của Nhị Hoàng tử nên vẫn luôn ẩn nấp không xuất hiện, nếu như Tống Thời Cẩn đột nhiên hành động thì nhất định sẽ đánh rắn động cỏ, nhưng mà không ngờ đến đêm nay, bởi vì cứu Cố Hoài Du mà có thể có được thu hoạch ngoài ý muốn.

Theo lý mà nói đây là lần đầu Cố Hoài Du gặp Đinh Mang, nhưng tại sao nàng lại có biểu cảm kì lạ như vậy chứ?

Lòng bàn tay hắn đột nhiên siết chặt lại, nàng nhất định là biết được chuyện gì đó!

Lẽ nào...!

"Chủ nhân, chúng ta đến rồi."

Người đánh xe hô một tiếng, xe ngựa từ từ dừng lại trước cổng Tống phủ, giọng nói của Cù Điệt vang lên trong xe, làm đứt đoạn những suy nghĩ của hắn.

Tống Thời Cẩn cất miếng ngọc bội vào trong lòng, chỉnh lại thần sắc, thu lại nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi, sau đó mới vén màn bước xuống xe ngựa.

Người đánh xe nắm lấy dây thừng đứng sang một bên, đầu cúi gằm, yên lặng không một tiếng động, nghe thấy tiếng bước chân của Tống Thời Cẩn lại âm thầm dịch về bên cạnh xe ngựa mấy bước.

Bước chân Tống Thời Cẩn chững lại, tùy tiện hỏi: "Ta rất đáng sợ sao?"

Người đánh xe ngây người, gật gật đầu theo bản năng, cương cứng người lại rồi lại đột nhiên lắc đầu, cả mặt hoảng sợ nhìn Tống Thời Cẩn.

Hắn thở dài một hơi: "Lui xuống đi!"

Người đánh xe thở hắt ra một hơi, không hiểu tại sao Tống đại nhân lại hỏi hắn câu hỏi kì lại như vậy, vội vàng dắt xe ngựa, chạy vèo đi mất như một chùm khói.

Cù Điệt đứng nhịn cười bên cạnh, đột nhiên thấy Tống Thời Cẩn nhìn qua, ho khụ khụ hai tiếng, nghiêm túc trở lại.

Nghiêm túc nói: "Chủ nhân, ngài không già, cũng không đáng sợ chút nào!"

Tống Thời Cẩn liếc hắn một cái, nói: "Ta hỏi ngươi chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!