Hành động của lão phu nhân cũng nhanh chóng, lấy lý do là trả lễ, hai ngày sau liền sai người đến phủ nhà Sử bộ thị lang, nói vòng vo để thể hiện ý định.
Đến gần chiều tối, Trần Uyên mới quay về từ bên ngoài, trên người đầy mùi rượu, tinh thần cũng coi như còn chút tỉnh táo.
Vương Thị nhanh chân đi dìu hắn, "Sao lại uống rượu nữa rồi? Không phải là ta đã nói với con rồi sao, đừng có kết bạn bậy bạ ở bên ngoài nữa, xem nhiều sách chút, đi con đường đúng đắn vào."
Trần Uyên nhắm mắt mặt lại, những lời này hắn nghe Vương Thị nói không dưới ngàn lần, chân bước loạng choạng vài cái, nấc một hơi đầy rượu rồi nói: "Con biết rồi, người đừng nói nữa!"
Vương Thị cau chặt mày, thở dài một hơi, từ sau khi con trai lớn Trần Chiêu của bà qua đời, bà bèn đặt toàn bộ hi vọng vào đứa con trai nhỏ, nhưng thấy dáng vẻ của hắn như thế này, bà lại có chút cảm giác tiếc hận vì sắt không thành thép.
Tâm tư của hắn không dùng vào việc chính đáng, suốt ngày cứ nghĩ đến việc chơi như thế nào.
Chính bà bảo với hắn trăm ngàn lần hắn cũng không nghe, cũng chỉ có thể trông mong vào việc hắn cưới một nàng dâu lợi hại chút về để canh chừng hắn.
Dìu Trần Uyên ngồi xuống, Vương Thị tiếp tục nói: "Hôm nay Vương phủ vừa mới trả lời, nương đã đính hôn với Đại tiểu thư của Nhị phòng thay cho con, con thấy thế nào?"
Ánh mắt Trần Uyên lập lòe, cơn say lập tức tỉnh gần phân nửa, khó tin mà nói: "Vương phủ gì chứ? Đính ước cái gì?"
"Chuyện hôn sự của con đó! Con cũng không còn nhỏ nữa rồi, còn chưa có thành tựu gì, nương suy nghĩ mãi, cảm thấy nếu con thành thân thì sẽ tốt hơn chút."
"Không được!" Trần Uyên cau mày: "Con không muốn thành thân."
"Tại sao? Con phải nói cho ta một lý do!" Vương Thị có chút giận dữ, hỏi hắn: "Con có biết bây giờ thế lực của Lâm Tu Duệ đang trên đà phát triển, sau này tiền đồ rộng mở, nếu như bây giờ con có mối quan hệ thân thích với hắn, thì sau này hắn cũng sẽ giúp đỡ con không ít."
Trần Uyên có chút đau khổ mà xoa xoa huyệt Thái Dương, trầm giọng nói: "Thì chính là không muốn cưới."
Cả mặt Vương Thị tràn đầy u sầu: "Nương biết tâm tư của con, cũng đã tìm người đi nói chuyện, vốn dĩ muốn đính ước với Lâm Tương, nhưng mà người ta không đồng ý! Con cũng biết, bây giờ nàng ta là Quận chúa cao quý, lại được Thế tử thương yêu, nương cũng muốn giúp con tính toán."
Ngập ngừng một hồi bà mới nói tiếp: "Nhưng con...! Ài, nếu như Đại ca của con còn sống, nói không chừng còn có thể được.".
Đọc truyện hay, truy cập ngay ~ tr ùmtruyện.
co m ~
Trần Uyên hít sâu một hơi, nén lại cơn giận trong lòng: "Con làm gì có tâm tư gì chứ? Cả đời con cứ như vậy thôi, cũng không nương nhờ vào ai hết..."
Vương Thị giận dữ: "Tóm lại, con không cưới cũng phải cưới!"
Tiếng cửa đóng rầm lại, lúc này Trần Uyên mới ngẩng đầu nhìn trần nhà, ánh mắt ngây ra nhìn trên trần nhà, trong mắt làm gì có chút hơi men nào.
Từ nhỏ Trần Uyên đã không có hứng thú gì với việc làm quan, ngược lại lại rất yêu thích y thuật.
Lúc đó còn có Đại ca ở trên gánh vác cho hắn, kì vọng của Vương Thị đặt hết lên người Đại ca, cũng không quản thúc gì hắn mấy, Trần Uyên vui vẻ thoải mái, bèn lén lút chạy ra ngoài bái một người làm sư phụ.
Nhưng mà, cảnh đẹp không được bao lâu, lúc Trần Chiêu xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, Trần Uyên đang theo sư phụ đi khắp đó đây, đợi đến lúc hắn nhận được thư nhà vội vã chạy về thì Đại ca đã không còn nữa.
Niềm hi vọng của Vương Thị cứ thế mà mất đi, nên bà liền nhốt hắn ở nhà bảo hắn gánh vác trách nhiệm của Đại ca, ban đầu Trần Uyên cũng chán ghét bản thân y thuật đầy mình mà vẫn không thể cứu được người thân cận nhất của mình, hắn định trước tiên làm yên lòng cha nương rồi mới tính tiếp.
Thời gian trôi qua lâu dần, trong lòng Vương Thị dần trở nên gấp gáp, dù hắn nói chuyện với bà bao nhiêu lần, bà cũng không từ bỏ.
Trần Uyên bèn ngày ngày giả vờ say rượu, giả vờ như không có chí cầu tiến, hắn chỉ muốn Vương Thị đừng trông mong gì nữa, lại không ngờ rằng bà đã đổi ý định qua chuyện hôn sự của hắn mất rồi.
Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, cứ dần trôi đi một cách lặng lẽ.
Mấy ngày qua, Cố Hoài Du không bị ai quấy rầy, hết sức thảnh thơi.
Mỗi ngày sau khi thỉnh an lão phu nhân trở về, nàng liền bắt đầu sao chép Tĩnh tâm chú, trong lòng nàng oán khí quá nhiều, mỗi một lần chép, đều có thể tĩnh tâm lại không ít.
Sau khi chân của Lâm Tương khỏi nàng ta liền bị phạt quỳ trong từ đường, có lẽ là do đang mưu tính kế hoạch cho lần sau, hoặc là nàng ta vừa mất mặt lại vừa bị quản thúc cũng nên, tóm lại, sau đó nàng ta cũng không rảnh đến gây rối với nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!