Chương 30: (Vô Đề)

Vầng trăng treo trên đầu ngọn liễu, Vương phủ sau khi trôi qua một ngày náo nhiệt cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Người làm ở sảnh trước vẫn còn đang dọn dẹp mọi thứ, ánh đèn đỏ rực ở trước cổng chiếu sáng một mảnh vườn, tạo nên không gian ấm áp.

Lão phu nhân tiếp đãi khách khứa cả một ngày bây giờ đang ngồi nghiêng người dựa trên gối gấm, thở dài một hơi.

Bạch ma ma dâng lên một ly trà, an ủi nói: "Lão phu nhân đừng lo."

Lão phu nhân nhận lấy trà nhấp một ngụm, sau đó để đại lên bàn trà bên cạnh, sai nha hoàn hầu hạ trong viện ra ngoài hết, sau đó mở miệng nói một cách đầy lo lắng: "Cũng không biết là việc  giấu đi thân thế của Lâm Tương, đối với mấy đứa trẻ mà nói, là đúng hay sai nữa!"

Trong lòng Bạch ma ma ngập ngừng, nhỏ giọng nói: "Đương nhiên là đúng rồi, lão phu nhân làm như vậy đều là suy nghĩ cho Vương phủ."

Thở dài một hơi, lão phu nhân mới nói: "Ta cứ cảm thấy Tương Nhi đã biết rồi thì phải? Hoặc có lẽ là sai sót ở đâu, từ khi Hoài Du về phủ, trong phủ này chưa từng được yên ổn."

"Trong phủ bao nhiêu năm qua chỉ có một vị tiểu thư dòng chính là Tương Nhi tiểu thư, từ nhỏ đã được các vị chủ nhân yêu thương như là viên ngọc nâng trong lòng bàn tay vậy.

Đột nhiên bây giờ xuất hiện một muội muội, có chút xa cách cũng là chuyện thường tình." Bạch ma ma ngập ngừng, chỉ đành khuyên: "Tam tiểu thư là người khiến người khác muốn yêu thương nàng, ở bên cạnh nhau lâu dài, tình cảm của hai vị tiểu thư tự nhiên cũng sẽ tốt lên thôi."

"Cũng mong là như vậy!"

Trong phòng yên tĩnh một hồi lâu, lão phu nhân nhắm mắt vuốt ve chuỗi hạt Phật trong tay, đây là động tác yêu thích mà bà hay làm mỗi khi suy nghĩ, Bạch ma ma thấy vậy, cúi người đứng ở một bên, thậm chí Bạch ma ma còn cố gắng thở nhẹ lại nữa.

Một hồi lâu, mới nghe lão phu nhân lên tiếng: "Lệ Trân, ngươi thấy con người Tống Thời Cẩn thế nào?"

Lệ Trân là tên của Bạch ma ma, từ ngày mà Ngu Thị bắt đầu lên làm lão phu nhân, đã lâu lắm rồi không còn ai gọi cái tên này nữa.

Bạch ma ma ngây ra một chút, nhưng sau đó lại cúi đầu xuống: "Nô tỳ không dám nói bậy bạ."

Lão phu nhân nghĩ một chút rồi nói: "Không sao, chỗ này chỉ có chủ tớ hai người chúng ta, cứ coi như là nói chuyện phiếm đi."

Bạch ma ma là nha đầu được gả theo lão phu nhân, đã hầu hạ cho lão phu nhân từ khi còn là thiếu nữ khuê các, là một người vô cùng cẩn thẩn tỉ mỉ, biết nên nói gì và không nên nói gì.

"Ngươi cũng không cần lo lắng, cứ nói thẳng là được."

Qua một hồi lâu, Bạch ma ma mới nói: "Có thể leo lên chức vị cao trong khi còn trẻ như vậy, từ xưa đến nay rất ít người có thể làm được.

Chỉ là tính tình này..."

Lão phu nhân âm thầm gật gật đầu, những lời này bà cũng đồng ý.

Con người Tống Thời Cẩn này, chỉ nghe tên thì sẽ thấy là một người hiền hòa, nhưng thực ra lại là kiêu ngạo khó kiềm tàn độc, là sủng thần ái tướng của đương kim Thánh thượng.

Vào triều bằng chức quan văn, nhưng lại đột nhiên đầu quân ra chiến trường trong lúc người Man di xâm lấn.

Khi đó hắn vẫn còn hiền hòa dễ gần, không ai xem trọng hắn, nhưng Đại Chu từ trước đến nay vẫn luôn trọng văn khinh võ, tướng quân tiền nhiệm vừa chết trận, trong triều đình đúng lúc đang cần dùng người, cũng không biết là tại sao, nhưng Hoàng thượng đã cho phép hắn đi.

Tuy nhiên kết quả lại thật khiến người khác bất ngờ.

Sau khi lên chiến trường, hắn liền xé bỏ lớp mặt nạ hiền hòa, để lộ ra tính cách lạnh lùng nguy hiểm tàn bạo của mình, nơi biên cương máu chảy thành sông, cứ vậy mà biên giới của Đại Chu lại mở rộng ra thêm mấy phần.

Hắn quá nguy hiểm, thủ đoạn lại quá độc, chiến công đầy mình thành tựu to lớn, đến nay bọn Man di chỉ cần nghe tên hắn thôi cũng không dám xâm lấn lần nữa.

Sau khi bình ổn, hắn quay về triều, nhưng hắn vẫn ngồi vững chức quan văn, chỉ là mãi cho đến hôm nay đã không còn ai dám xem thường hắn, có thể gọi hắn là một vị quần thần xuất sắc.

"Ngươi cảm thấy, hành động hôm nay của hắn là có ý gì?" Lão phu nhân gõ gõ đầu ngón tay, giống như là đang tự hỏi mình, nhưng cũng giống như là đang hỏi Bạch ma ma.

Hô hấp của Bạch ma ma chậm lại, "Nô tỳ không biết."

"Thôi, nghĩ nhiều cũng không có ích gì." Lão phu nhân thở dài một hơi: "Bên phía Lâm Tương, ngươi sai người trông chừng cho tốt, trái tim già cỗi này của ta cứ thấy bất an làm sao đó, cứ cảm thấy là sẽ có chuyện gì không tốt xảy ra nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!