Cố Hoài Du thu lại nụ cười u ám trên mặt, thuận thế xoay người lại nhìn Tống Thời Cẩn rồi cúi người hành lễ, xa cách mà nói: "Chuyện vừa nãy, đa tạ Tống đại nhân."
"Đa tạ ta làm gì." Tống Thời Cẩn ngập ngừng, nói một cách không rõ ràng: "... Vốn là của ta mà..."
Ánh mắt nhìn lên, vừa hay nhìn đến đỉnh đầu đen láy của Cố Hoài Du, nàng mặc bộ y phục mà hắn tặng, y phục gấm màu đỏ hải đường vẽ nên thân hình hoàn hảo, những chùm hoa thêu nơi chân váy nở rộ dưới ánh mặt trời, mùi hương hoa sen vòng quanh nơi đầu mũi, Tống Thời Cẩn nhìn say mê, không thể nào dời mắt đi được.
Trong lòng âm thầm suy nghĩ, phải kêu Cô Cửu đi thu thập thêm một ít đồ nữa rồi.
"Nếu như Tống đại nhân không có chuyện gì, ta xin cáo lui trước vậy." Cố Hoài Du chỉnh lại váy áo, cũng không đợi hắn trả lời, liền nhấc chân đi về phía sảnh trước.
"Đợi chút..." Đối mặt với sự xa cách của nàng, Tống Thời Cẩn có chút bối rối, muốn mở miệng kêu nàng đừng đi nhưng lại không biết nói thế nào, ngón tay khẽ cong lại, cấu vào mép ống tay áo, "Ta...! ta..."
Cố Hoài Du quay đầu lại, trên mặt không có chút thay đổi, giọng nói nhàn nhạt: 'Tống đại nhân có gì phân phó sao?"
Hồng Ngọc nhìn Lục Chi an nhàn mặt không đổi sắc, mím môi, giọng nói nhỏ vang lên từ trong kẽ răng: "Làm sao đây? Thái độ của tiểu thư với Tống đại nhân như vậy, có phải là đã đắc tội với Tống đại nhân rồi không?"
Lục Chi chỉ vờ như không thấy mà nhìn hai người đứng ở chỗ không xa, thấp giọng nói: "Không đâu."
Quả nhiên, khoảnh khắc tiếp theo liền nghe giọng nói không có chút khí thế nào của Tống Thời Cẩn vang lên: "Muội, không cần xa lạ như vậy đâu."
Nói xong lại bắt đầu ảo não, hắn đã bao giờ có tâm trạng thấp thỏm như vậy đâu, lo lắng đến mức không nói được một câu!
Trong đầu dường như có một giọng nói đang ghét bỏ chính mình: "Ngươi nói đi, nói đi chứ! Ngươi sợ cái gì chứ, ngươi hỏi nàng đi, hỏi xem nàng có còn nhớ ngươi không!"
Vừa dứt lời, liền thấy Cố Hoài Du đột nhiên xoay người, chầm chậm bước về phía hắn.
Cũng giống như năm xưa, nàng quay lưng lại với ánh sáng, trên người như tỏa ra ánh hào quang, ngay sau đó cứu lấy hắn thoát ra từ trong bóng tối.
Khoảng cách ngày càng gần, sự u ám xung quanh dường như không còn nữa, mỗi một bước chân của nàng như đang đi trên từng nhịp tim của hắn, yết hầu Tống Thời Cẩn nghẹn lại, nhất thời hô hấp của hắn có chút đình trệ.
Ánh mắt chạm nhau, gương mặt vốn dĩ không có biểu cảm gì của nàng đột nhiên nở một nụ cười, đuôi mắt khóe môi đột nhiên nhiễm ý cười, con ngươi lấp lánh, đưa tay về phía hắn.
"Đây là điểm tâm mà ta lén giấu được lúc nãy, huynh nếm thử xem?"
Hắn đã mơ về giấc mơ này biết bao nhiêu lần, đó là ngày đầu tiên mà hắn gặp nàng, những lời mà nàng với hắn, đã khắc sâu vào trong tâm trí của Tống Thời Cẩn như là lấy dao khoét búa cưa mà nhét vào vậy.
Bàn tay giấu trong tay áo của hắn, chầm chậm siết lại, giọng nói có chút khàn: "Được."
Trong lòng bàn tay trắng nõn, một viên kẹo hạt dẻ màu hổ phách, tỏa ra một mùi hương ngọt ngào, vừa vào miệng, thì trái tim đang treo lơ lửng của Tống Thời Cẩn cũng được ổn định lại.
Mùi vị của năm tháng xưa, cuối cùng cũng tìm được rồi!
"Chơi vui không?" Nụ cười của Cố Hoài Du dần dần trở nên kì lạ: "Tống đại nhân?"
Tống Thời Cẩn hé miệng, nhưng không nói thành lời được.
Chỉ là hắn có chút khó chịu với việc nàng kêu hắn bằng "Tống đại nhân" một cách xa lạ.
"Huynh nhận ra muội từ lâu rồi?" Tuy rằng là câu hỏi, nhưng giọng của Cố Hoài Du lại là khẳng định.
Tống Thời Cẩn gật gật đầu: "Hôm đầu tiên gặp muội đã nhận ra rồi, trên đường Chu Tước đó."
Cố Hoài Du híp híp mắt, "Cho nên, lần ở hẻm Thanh Y, huynh là cố ý quay lại hẻm đó?"
"Ta không phải là theo dõi muội đâu!" Tống Thời Cẩn nuốt xuống viên kẹo trong miệng, vội vàng nói: "Lần đó là tình cờ!"
"Vậy thì, sao lại không nói với muội?"
"Ta...! Ta..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!