Chương 28: (Vô Đề)

Giọng nói của nàng như tiếng ngọc chạm vào nhau, thanh thúy lại mang theo chút lạnh lùng, khiến cho Trương Dịch Thành có cảm giác như bị đông cứng lạnh, mở to mắt nhìn nàng đi từng bước từng bước đến gần hắn, thậm chí hô hấp của hắn cũng như muốn ngưng lại.

Lưng của Cố Hoài Du quay về phía mọi người, Trương Dịch Thành có thể nhìn thấy rõ nỗi hận sâu sắc trong con ngươi của nàng, ánh mắt u ám quét qua người hắn khiến da đầu hắn tê rần.

Tay của Cố Hoài Du chầm chậm siết chặt cái roi lại, nhướn mày nhìn gương mặt xa lạ của Trương Dịch Thành, trong đầu lại hiện lên tình cảnh của đời trước.

"Biểu muội yêu mến con, là muội ấy hẹn con đến đây!"

"Biểu ca lớn lên ngọc thụ lâm phong, muội muội cũng đang độ tuổi như hoa như ngọc, đúng lúc đang ôm ấp ý xuân, nên có tư tưởng nữ nhi như vậy cũng là chuyện thường tình mà thôi...! Chẳng qua, nơi đây là nhà quyền quý chứ không phải nơi thôn dã, không phải chỉ cần muội thích là có thể tùy ý làm bậy, nếu như thật sự thích, thì cùng lắm có thể nói với tổ mẫu, tìm người nói chuyện cho."

"Đúng đó, đúng là lớn lên ở dưới quê, không hiểu chút quy tắc gì cả!"

Cuối cùng, khung cảnh dừng lại ở ánh mắt chán ghét và thất vọng của lão phu nhân: "Nhốt vào từ đường!"

Hôm đó Cố Hoài Du có trăm miệng cũng khó giải thích, cuộc đời khó khăn sau này của nàng cũng bắt đầu từ ngày hôm đó!

Tiếng roi quất lên da thịt vang lên một tiếng "Chát" vang lớn, vẽ ra một đường máu đỏ tươi ngay cổ Trương Dịch Thành.

Hắn đau đớn hét lên, cả người không kiềm được mà lùi về phía sau.

"Mạc Anh." Tống Thời Cẩn chậm rãi lên tiếng.

Mạc Anh hiểu ý ngay, liền kêu những người bên cạnh lên, không biết lấy đâu ra một sợi dây thừng, trói người lại cột lên trên cây.

Lâm Tu Duệ không chết tâm, mở miệng nói: "Đại nhân, làm như vậy có phải là quá đáng lắm rồi không?"

"Ồ, hình như là có." Tống Thời Cẩn nghiêng đầu nhìn hắn một cái, ngập ngừng rồi cười nói: "Nhưng mà ta thích hành hạ người như thế đó, đồ của ta không phải là ai cũng có tư cách chạm vào."

Lời này đúng là khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều đồng ý.

Chỉ cần ai đó đã thấy những thủ đoạn đối phó với kẻ thù lúc bình thường của Tống Thời Cẩn, đều lặng lẽ gật đầu, treo người lên cây mà đánh, chuyện này có là gì, tuy rằng là có mất mặt một chút, nhưng vẫn còn có thể giữ được tính mạng.

Cố Hoài Du híp mắt nhìn Trương Dịch Thành, sau khi quất một roi, hít sâu một hơi, cơn hận không tan và sự không cam lòng kia dường như đã tìm được lối thoát, cuối cùng cũng hóa thành sức mạnh bất tận chạy khắp tay chân của nàng.

Trương Dịch Thành liều mạng vẫy vùng, cũng chỉ có thể khiến cho đầu mũi chân chạm đất, hắn la hét đau đớn, van xin, không ngừng nhận sai, nhưng từng roi rơi lên người hắn thì roi sau lại còn nặng hơn roi trước.

Trong cơn hoảng hốt, hắn thấy mình giống như một con sâu bị treo trên cành cây, mặc cho người khác chém giết.

Quất roi gần nửa canh giờ, Cố Hoài Du mới cảm thấy mệt mỏi, thở hồng hộc mà dừng tay.

Còn Trương Dịch Thành bị treo trên cây đã sớm bị đánh đến mức khắp người không còn chỗ nào lành lặn, hai mắt trợn trắng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: Không bao giờ dám nữa, không bao giờ dám nữa,...!

Tống Thời Cẩn nhìn Cố Hoài Du một cái, mới nói: "Chuyện ngươi trộm đồ của ta, bản quan sẽ không tính toán với ngươi nữa."

Lão phu nhân xoay chuỗi hạt Phật trong tay, cơn giận từ chuyện mà hai huynh muội Trương Dịch Thành gây ra ngày hôm nay, dường như cũng tan đi không ít một cách kì lạ.

Nhưng bà lại nghĩ đến chuyện mặt mũi hôm nay coi như mất đi một nửa, chỉ nhàn nhạt mà lên tiếng: "Đem hắn xuống đi."

Mấy người làm nghe vậy, liền nhìn về phía Mạc Anh đứng sau lưng Trương Dịch Thành, thấy hắn không nói gì, mới nhanh tay nhanh chân, kéo Trương Dịch Thành bị đánh cho sống dở chết dở từ trên cây xuống.

Bộ đồ gấm của Trương Dịch Thành đã bị quật cho tan nát, ngay lúc kéo hắn xuống, tay áo bị vắt trên vai tuột xuống, theo đó một tờ giấy được gấp gọn rớt từ tay áo xuống.

Lâm Tương có chút không cam lòng khi chuyện này cứ bỏ qua như vậy, ánh nhìn của nàng ta rơi vào miếng ngọc bội trong tay Tống Thời Cần, nghi ngờ mà mở miệng: "Nhưng mà, khi nãy muội không phải đã nói, ngọc bội là của muội sao? Sao bây giờ lại thành của Tống đại nhân rồi? Lẽ nào có hiểu lầm gì sao?"

Sự xuất hiện của Tống Thời Cẩn quá đột ngột, lí do đánh người lại càng kì lạ hơn, lẽ nào trong chuyện này còn có ẩn tình gì sao? Lâm Tu Duệ suy nghĩ một hồi lâu, đầu mày khẽ nhíu chặt lại.

Cố Hoài Du không hề ngẩng đầu nhìn nàng ta, mà chỉ nhấc chân nhặt tờ giấy rơi dưới đất kia lên xem một lát, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tương: "Muội nói với tỷ miếng ngọc bội kia là của muội khi nào?"

Lâm Tương siết chặt tay vịn xe lăn: "Lúc nãy rõ ràng muội nói là "đúng"! Tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!