Thời gian cứ trôi qua từng chút một, Trương Nghi Lâm ở trong noãn các phía đông những vẫn không thấy Lâm Tương sai người đến gọi nàng ta.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, vào thời điểm này bây giờ, đáng lẽ Cố Hoài Du phải bị hắt mực đầy người, lúc này ả sẽ xuất hiện dẫn nàng đi thay đồ.
Trương Nghi Lâm có chút nóng ruột, lẽ nào Lâm Tương quên rồi? Hay là trước đó có gì sai sót?
"Xảo Tuệ, ngươi đi ra sảnh trước nhìn xem." Ả nghĩ đi nghĩ lại, cau mày thấp giọng nói: "Cẩn thận chút, đừng để người khác chú ý."
"Vâng."
Xảo Tuệ vừa mới đẩy cửa ra, bên ngoài cửa sổ liền có kẻ gõ gõ khung cửa, sau đó cửa sổ từ từ được hé ra một khe hở nhỏ, một kẻ có làn da vàng vọt, đôi mắt có chút xếch lên xuất hiện dưới khung cửa sổ.
Trương Nghi Lâm khó chịu hỏi: "Chuyện gì?"
Chỉ thấy kẻ đó nhe hàm răng vàng khè ra, ngượng ngùng nói: "Tiểu thư! Đợi lâu như vậy mà vẫn không có ai, tiểu nhân muốn đi nhà xí một lát."
"Nhịn đi!" Trương Nghi Lâm khó chịu.
Trước mắt là bước quan trọng nhất, ả không muốn có bất cứ sai sót nào.
Người này tên là Hoàng Tam, bình thường hắn đến Vương phủ gom đồ ăn thừa, lại đổ chút dạ hương* gì đó.
Hắn rất háo sắc và mê cờ bạc, ở bên ngoài thiếu nợ không ít.
Lúc Trương Nghi Lâm gặp hắn, Hoàng Tam đang bị chủ nợ đánh đập bên ngoài cửa, nói là nếu như không trả ngân lượng thì sẽ cắt một bàn tay của hắn.
Lúc đó ả đồng ý với kế hoạch của Lâm Tương, đang buồn rầu vì không tìm được kẻ thích hợp, nhưng đến khi nhìn thấy dáng vẻ lạy lục van xin lại mách tội lên gia gia, nãi nãi rất đáng khinh kia của Hoàng Tam, liền để ý đến hắn.
Chỉ cần lấy chút ngân lượng rồi đuổi chủ nợ đi mà thôi.
Hoàng Tam vừa nhìn thấy mỹ nhân thì mắt sáng lên, không nằm ngoài dự đoán của ả, ả chưa cần nói gì hết, vừa nghe sau khi chuyện thành công có ngân lượng hắn liền đồng ý.
Hoàng Tam uốn éo người, dáng vẻ giống như là sắp nhịn không được nữa vậy, thấp giọng cầu xin: "Con người có ba việc gấp, tiểu nhân không thể nhịn được nữa!"
Trương Nghi Lâm bịt lỗ mũi lại, ghét bỏ nói: "Vậy thì ngươi đi nhanh về nhanh! Nếu như giữa đường ngươi dám bỏ trốn, ngân lượng ngươi cũng đừng hòng lấy được!"
Hoàng Tam liên tục gật đầu: "Vâng, tiểu nhân biết rồi."
Khung cửa sổ lại được đóng lại một lần nữa, Hoàng Tam nhìn bóng người bên trong phòng một lần nữa, lén lút chạy đến dưới chân tường, thì thầm với người có chút "cong" trước mắt một hồi lâu.
"Công tử, tiểu nhân đã nói hết những gì đã biết cho ngài, ngài xem..." Hắn xoa xoa hai bàn tay, trong mắt đầy sự tham lam.
Vết bầm trên mặt Trương Dịch Thành còn chưa tan hết, trên người lại có mùi son phấn.
Cũng không phải là hơn táo tợn làm chuyện xấu xa gì, mà là hôm nay người đông, hắn xấu hổ không dám gặp ai, bèn lén lút trét một lớp phấn lên mặt, để che đi mấy vết bầm.
"Cầm lấy ngân lượng rồi đi mau đi!" Trương Dịch Thành móc từ trong túi áo ra một túi tiền, vứt cho Hoàng Tam.
Túi tiền nặng trịch vừa rơi vào tay, Hoàng Tam lắc lắc, rất hài lòng mà lén lút chạy từ góc tường ra ngoài.
Trương Dịch Thành thấy bóng lưng hắn đi xa, híp mắt lại.
Mấy ngày nay ngày nào Trương Dịch Thành cũng quan sát Trương Nghi Lâm, một người không bao giờ làm việc thiện như ả lại đột nhiên cứu một tên vô lại ngay trước cửa một cách hoang đường.
Chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy không bình thường, cho nên sau khi Trương Nghi Lâm và Hoàng Tam bàn bạc với nhau xong, hắn lại lén lút đi tìm Hoàng Tam, đưa ra con số gấp ba lần con số của Trương Nghi Lâm, mới moi được thông tin từ trong miệng Hoàng Tam.
Ân oán của Lâm Tương và Cố Hoài Du hắn không muốn hiểu sâu, tóm lại trong buổi tiệc thọ yến hôm nay, hai người này sẽ tạo ra một tai nạn ngoài ý muốn để dẫn Cố Hoài Du đến noãn các phía Đông này, rồi sau đó để Hoàng Tam hủy đi thanh danh của nàng.
Tất cả những điều này vừa hay đúng ý của Trương Dịch Thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!