Chương 20: (Vô Đề)

Trong Đường Lê Viện, ánh nến lại được thắp lên, Cố Hoài Du yên lặng ngồi trước bàn, nghe Lục Chi bẩm báo lại mọi chuyện.

Không khác với dự đoán của nàng mấy, Xảo Nhi quả nhiên là không nhịn được đã bị dụ dỗ, đầu quân về phía Trương Dịch Thành rồi.

Chỉ là không ngờ Trương Dịch Thành lại rộng lượng như vậy, vừa ra tay là đã chi trăm lượng, còn hứa hẹn một vị trí thiếp thất.

Nàng còn nhớ, đời trước, trong thọ yến của lão phu nhân, nàng bị người ta cố ý hắt mực đầy người, lúc đang ngại ngùng không biết phải làm sao thì Trương Nghi Lâm uyển chuyển bước đến, đó cũng là lần đầu tiên Cố Hoài Du gặp ả.

Trong lòng nàng cứ nhớ mãi Trương Nghi Lâm cứu nàng ra từ trong biển lửa, nhưng không ngờ rằng, ả ta xoay người liền đẩy nàng vào chỗ địa ngục vĩnh viễn không thể chuyển mình được!

Hai người đợi nha hoàn mang quần áo đến trong noãn các, váy của Cố Hoài Du bị dính mực ướt loang lổ, quần áo dính lên người rất khó chịu, Trương Nghi Lâm bèn dứt khoát kêu nàng cởi áo ngoài ra, còn bản thân ả sẽ ra ngoài cửa canh chừng cho nàng.

Trong noãn các đóng cửa sổ nên cũng không thấy lạnh, Cố Hoài Du không hề nghi ngờ gì ả ta nên làm theo lời ả nói.

Chỉ trong khoảnh khắc, cánh cửa phòng lại bị mở ra vang lên tiếng kẽo kẹt, nhưng người bước vào lại một nam tử xa lạ, đó chính là Trương Dịch Thành.

Hắn giống như một con côn trùng bám chặt lấy, vây lấy nàng, Cố Hoài Du muốn đi nhưng lại bị hắn kéo lại.

Sức mạnh giữa nam nữ có sự khác biệt, miệng của nàng bị một bàn tay to lớn đè lên, thậm chí không thể kêu lên thành tiếng.

"Du muội muội yên tâm, sau này ta nhất định sẽ đối tốt với muội!"

Cố Hoài Du liều mạng mà vẫy vùng, nhưng trong lúc hai người đang giằng co, Lâm Tương liền dẫn lão phu nhân đến.

Ngay ngày thọ yến lại xảy ra chuyện xấu mặt như vậy, lão phu nhân không chịu nổi, đúng lúc muốn xử tội Trương Dịch Thành, liền nghe thấy hắn nói, là Cố Hoài Du hẹn hắn đến đây.

Sau đó lấy tờ giấy có nét chữ của nàng ra.

Cố Hoài Du lúc này cho dù có ngu ngốc đi chẳng nữa, cũng sẽ phát giác ra là đang xảy ra chuyện gì, nhưng hắn có nhân chứng vật chứng đầy đủ, cho dù nàng có trăm cái miệng cũng cãi không lại, cuối cùng nàng bị nhốt vào phòng chứa củi.

Vốn dĩ nàng tưởng rằng chuyện này là do Trương Nghi Lâm và Trương Dịch Thành hợp mưu lại, nhưng lại bất ngờ nghe thấy huynh muội hai người họ cãi nhau.

Trương Nghi Lâm trách mắng Trương Dịch Thành vô liêm sỉ, phá hỏng chuyện tốt của nàng ta.

Lúc này Cố Hoài Du mới hiểu ra, Trương Nghi Lâm cũng chẳng phải người tốt gì, ả ta dẫn nàng đến noãn các vốn dĩ là muốn hủy đi thanh danh của nàng, nhưng lại bị Trương Dịch Thành phá hỏng.

Mà Xảo Nhi, đương nhiên là đóng vai người làm chứng trong vở kịch đó rồi!

Cơn giận của Lục Chi chưa giảm, tức giận mà nói: "Nếu như hôm nay không phải là ở trong phủ, muội nhất định sẽ đánh chết tên Trương Dịch Thành đó!"

Cố Hoài Du cười cười: "Phận nữ nhi, dịu dàng chút."

Mài dao cắt thịt, phải cắt từ từ mới là sự trả thù tốt nhất đối với loại người như thế!

"Vậy tiếp theo tiểu thư tính làm gì?" Hồng Ngọc hỏi.

Cố Hoài Du nghĩ một chút, nhìn vào đống giấy Tuyên mới trải ra trên bàn, chầm chậm nói: "Ngày mai chuyển Xảo Nhi đến hầu hạ trong phòng của ta, hai người các muội phải đối tốt với nàng ta một chút, đừng để lộ chút dấu vết nào.

Nàng ta gặp ai, làm gì, đều phải chú ý thật kĩ."

Lục Chi và Hồng Ngọc gật đầu, cung kính mà lui xuống.

Mặt trời vừa ló dạng, những giọt sương sớm long lanh đọng trên lá cũng ánh lên những tia sáng óng ánh, cỏ cây trong viện xanh thắm, sương sớm rơi xuống đất làm mặt đất cũng dần trở nên ẩm ướt.

Trương Nghi Lâm vừa mới mở mắt, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một nha hoàn bước nhanh vào phòng, có lẽ là bởi vì đi quá gấp, thậm chí không để ý gì đến lễ nghi, chạy thẳng đến chỗ Trương Nghi Lâm nói: "Tiểu thư, tiểu thư, người mau ra ngoài xem xem!"

Trương Nghi Lâm bực mình ngồi dậy: "Mới sáng sớm ồn ào cái gì?"

Nha hoàn là Xảo Tuệ vẫn luôn hầu hạ ả ta từ khi ở nhà, bình thường tuyệt đối không dám lỗ mãng như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!