"Đi thôi."
Lục Chi ngẩng đầu nhìn nàng, bóng dài mảnh mai đi ngược chiều ánh sáng, bóng kéo dài in trên con đường đá, chân váy hơi xòe, cảm giác cô đơn lẻ loi chợt ập đến, khiến cho người khác không nhịn được mà thở dài.
Trong Thọ An Viện đã có không ít người, còn chưa bước chân vào đã nghe tiếng nói chuyện bên trong vang lên, Cố Hoài Du chỉnh lại quần áo, sau đó mới cười cười mà bước vào trong.
"Cháu gái đến trễ, mong tổ mẫu tha tội."
Lão phu nhân vẫy vẫy tay với nàng, giới thiệu: "Không sao, đây là biểu ca và biểu tỷ của con."
Trương Nghi Lâm trang điểm cẩn thận mà đến, cả người mặc một váy thêu hoa và tranh phong thủy, trên đầu búi tóc kiểu trái đào, trên tóc cài mấy cây trâm bướm vàng, kết hợp với hoa châu bằng ngọc, nhìn vào vô cùng dịu dàng đáng yêu, mặt như hoa đào vậy.
Có lẽ là bởi vì liên quan đến máu mủ nhà họ Trương, huynh trưởng song sinh của ả cũng rất đẹp, tướng mắt mày có chút giống ả, nên có vẻ hơi nữ tính một chút.
Trong khoảnh khắc Cố Hoài Du bước vào cửa kia, Trương Nghi Lâm lặng lẽ nhíu mày lại.
Ả sớm đã nghe nói di mẫu có tìm được đứa con gái năm xưa, chỉ biết là đứa bé song sinh với Lâm Tương.
Cứ nhìn ca ca của ả là biết, trẻ song sinh lớn lên dáng vẻ rất giống nhau, nên trong mắt của ả, Cố Hoài Du chắc chắn là tướng mạo tầm thường, hành vi thô bỉ mà thôi.
Trương Nghi Lâm rất tự phụ với vẻ ngoài của mình, lúc còn trẻ di mẫu cũng là mỹ nhân số một số hai của Thịnh Kinh, bản thân ả lại giống bà đến ba bốn phần, nên đương nhiên cũng là một mỹ nhân hơn nhiều người khác rồi.
Nhưng hôm nay lại đột nhiên nhìn thấy có người dáng vẻ còn xinh đẹp hơn cả ả, tự nhiên có một cơn lửa giận bùng lên, nhũng nghĩ lại chỗ này là Vinh Xương Vương phủ, nên ả chỉ đành nhịn xuống, hậm hực mà nói: "Chào biểu muội."
Cố Hoài Du chỉ làm như không biết, cười chào hỏi với hai người họ.
Trương Thị ngồi bên cạnh, sắc mặt lạnh nhạt, trong lòng vẫn có chút không vui với những lời nói không hề e dè gì của Cố Hoài Du hôm qua, thấy lão phu nhân liếc mắt qua chỗ bà, vội vàng cười nói: "Biểu ca Dịch Thành và Nghi Lâm biểu tỷ của con cũng giống như con với Tương Nhi đều là một cặp song sinh, sau này tỷ muội bọn con phải gần gũi với nhau hơn nữa, bồi đắp cảm tình nhiều vào."
Cố Hoài Du cười tươi vâng dạ, rồi sau đó nói chuyện khác với lão phu nhân.
Thấy hành động lời nói của nàng lại càng không có chút thô bỉ nào, Trương Nghi Lâm càng khó chịu hơn.
Ả sớm đã xem Vương phủ là đồ vật trong túi của mình rồi, trong lòng ả thầm mắng, đồ hồ ly tinh! Mới về có mấy ngày đâu, mà đã vội vàng thân mật với tổ mẫu rồi.
Dáng vẻ đó của Trương Nghi Lâm, đương nhiên là không thoát khỏi con mắt của lão phu nhân rồi, trong lòng bà lại càng thêm không muốn gặp ả.
Cứ cách hai ba hôm nói này nói nọ thì thôi, còn nói cái gì mà không có lễ nghi gì hết, thật sự tự xem mình là chủ nhà này hay sao chứ!
Nhưng những lời này bà lại không thể nói ra được, nên chỉ đành vẫy vẫy tay: "Được rồi, nếu như đã gặp mặt nhau rồi thì đều quay về đi."
Vài người họ đứng dậy lui ra, chưa đi được mấy bước chợt nghe lão phu nhân nói: "Ngọc Nghi, con ở lại."
Trương Thị nghe vậy giật mình, sau đó nhìn Cố Hoài Du một cái rồi mới sắc mặt như thường mà quay lại nói chuyện với lão phu nhân, bà ta nói: "Vâng."
Đợi cho đám trẻ đi xa, lão phu nhân mới nâng tách trà lên uống một ngụm, chậm rãi nói: "Hoài Du về nhà cũng được mấy ngày rồi, vẫn chưa có thêm quần áo mới, con trích ra một ít ngân lượng trong sổ chi tiêu, may cho nó vài bộ.
Con nhìn dáng vẻ của nó xem, ai không biết lại bảo Vương phủ chúng ta nghèo nàn."
Chỉ gặp mỗi mình Cố Hoài Du thì không thấy gì, nhưng hôm nay so sánh với Trương Nghi Lâm trang điểm lộng lẫy, thì lại có chút thua kéo.
Cũng không biết là trong lòng Trương Thị này nghĩ như thế nào.
Trương Thị gật gật, trả lời: "Là lỗi của con dâu.
Mấy ngày nay con chỉ lo chuyện yến tiệc, vậy nên mới quên mất Hoài Du.
Bây giờ con sẽ sắp xếp cho tú nương của Tiên Vũ Các đến đo người cho Hoài Du."
Lão phu nhân nhìn bà một cái, biểu cảm lạnh nhạt: "Con biết thì tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!