Tính ra thì y đến nơi này thấm thoát cũng đã được mười năm, từ một đứa trẻ chân ướt chân ráo, lần đầu tiên đến đã gào khóc ầm ĩ đòi gặp mẫu thân cuối cùng đã trưởng thành thành một thiếu niên cao lớn.
Khi đó y cùng với mẫu thân sống ở quê yên ổn, nào biết lòng người đáng sợ đến nhường nào, có lẽ chính vì vậy mà mẫu thân đến khi chết cũng không nhắm mắt, tiếc nuối cầm lấy tay y không nỡ rời đi.
Nếu không phải căn bệnh quái ác kia, bà nhất định sẽ không để con mình rơi vào một nơi đáng sợ như thế này.
Vào lúc trút hơi thở cuối cùng cũng chỉ có thể phó thác y trở về với người đàn ông đó, dù sao cũng là máu mủ ruột già, sẽ không trơ mắt nhìn con nhi tử sống chết không màng.
Nghĩ đến đây Từ Á Ngôn không khỏi thở dài một tiếng, tính ra nếu không phải nể tình phụ thân cũng thật lòng thật dạ chăm sóc, y nhất định sẽ châm một mồi lửa thiêu cháy Từ phủ sau đó cao chạy sa bay.
Con mẹ nó nhịn một lần hai lần còn được, nhịn liền mười năm ai chả muốn điên.
Từ Á Ngôn cố gắng giữ vẻ mặt thản nhiên bước ra ngoài, nhưng có vẻ hôm nay thật sự là một ngày không may, y còn chưa kịp thở phào may mắn thoát khỏi ba đại ác ma thì lại gặp thêm một tiểu ác nhân.
Từ Minh chắn trước mặt Từ Á Ngôn lớn tiếng quát.
"Từ Á Ngôn! Có phải chính ngươi đã đập vỡ chiếc bình ngọc ta định đem tặng tổ mẫu không? Ngươi có hận thì giỏi mà đến tìm ta, trút giận vào một chiếc bình làm gì, ngươi biết nó đáng giá bao nhiêu tiền không, ngay cả cái mạng của ngươi cũng không bằng!"
Từ Minh là tam ca của Từ Á Ngôn, cũng là nhi tử do chính nhị phu nhân sinh ra, tuy y không biết chiếc bình ngọc trong miệng gã là thứ gì nhưng xem ra nồi này y lại phải đội rồi.
Nhị phu vẫn còn đang bực tức, như chỉ chờ có vậy hùng hổ nhào đến hỏi Từ Minh một lượt.
Theo lời của Từ Minh thì gã khó khăn lắm mới mua được một cái bình ngọc muốn tặng cho tổ mẫu, vậy mà sáng nay không biết làm sao cái bình đó đột nhiên bị vỡ, nha hoàn báo lại nhìn thấy Từ Á Ngôn vội vã rời khỏi, trùng hợp là hôm nay đến tối muộn y mới về, không khác gì sợ tội lẩn tránh.
Nhị phu nhân càng nghe càng tức, chỉ móng vuốt nhọn hoắt chỉ thẳng mặt Từ Á Ngôn mà chanh chua quát tháo.
"Từ Á Ngôn, thật không ngờ tâm địa của ngươi ác như vậy, có phải ngươi ghen tỵ vì tổ mẫu yêu quý Minh nhi nên ngươi cố tình gây chuyện đúng không?!"
"Tháng sau là đại thọ của tổ mẫu, nó làm như vậy nhất định là cố tình!" Từ Minh quay người lại, một mặt oan ức cầu xin,
"Đại phu nhân, mẹ! Hai người nhất định phải trừng phạt tên tiểu tử này thật nặng vào!"
"Dựa vào cái gì mà ngươi khăng khăng là ta làm?!"
Từ Á Ngôn không chịu nổi nữa tức giận chất vấn.
Từ Minh lớn tiếng,
"Đã có người nhìn thấy chính tay ngươi đập vỡ, ngươi còn khăng khăng không nhận, chẳng lẽ ta lại đổ oan cho ngươi?"
"Cái này cũng không biết đâu được..." Từ Á Ngôn ra vẻ ngập ngừng, sau đó khẽ mỉm cười,
"Chuyện như tam ca nói không phải không có khả năng."
Từ Minh là người nóng tính, bình thường chả coi ai vào trong mắt, hơn nữa người này lại là Từ Á Ngôn nên càng khinh thường hơn, gã nhếch môi cười,
"Ngươi nghĩ ta rảnh rỗi đến mức đi đổ oan cho ngươi? Ngươi nghĩ mình là ai?!"
Từ Á Ngôn hơi nghiêng người nhìn về phía đại phu nhân,
"Vậy mới nói, ta cũng chả gây nên được sóng gì lớn tại sao còn có người muốn lấy mạng ta...".
Truyện Trọng Sinh
Sắc mặt đại phu nhân khẽ biến, vội vàng đứng lên cười qua loa,
"Tiểu ngũ, con nói cái gì vậy, hôm nay cũng đã muộn rồi hay là cứ nghỉ ngơi trước mai rồi nói, mai rồi nói."
Đại phu nhân muốn đuổi người, Từ Á Ngôn cũng chỉ muốn đi nhưng Từ Minh nào dễ dàng bỏ qua như thế, gã vội vàng nhào đến muốn đánh Từ Á Ngôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!