Giọng nói trầm ấm của Tần Thời quả thật có tác dụng, nỗi sợ hãi trong lòng quả thật đã vơi bớt đi phần nào, Từ Á Ngôn buông lỏng ra nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, vậy nhưng hai mắt như cũ vẫn nhắm chặt lại.
Tần Thời khẽ tách hai đùi ra đặt bên hông, hắn cúi xuống hôn lên khóe mắt rồi chóp mũi, hôn dần xuống...! nụ hôn của hắn như chuồn chuồn lướt qua, nhưng chạm đến đâu đều khiến cả người Từ Á Ngôn khẽ run lên.
"Niệm Sinh, mở mắt ra nhìn ta."
Tần Thời ở bên tai y nỉ non.
Nếu hỏi ai có khiếu trêu chọc người khác nhất chắc chắn không thể thiếu cái tên Tần Thời, bình thường Từ Á Ngôn có thể trêu đùa nói lời mặn nồng với hắn như thế nào đi nữa cũng đâu có can đảm mở mắt ra nhìn hắn, nhất là ở trong hoàn cảnh này.
Từ Á Ngôn mím môi ngoảnh mặt sang một bên.
"Niệm nhi...! nhìn ta đi mà." Tần Thời vẫn không có ý định buông tha.
Hai chữ Niệm nhi vừa thốt ra làm Từ Á Ngôn hoàn toàn sụp đổ, y ngại ngùng mở mắt ra nhìn hắn, khóe mắt hơi đỏ lên đã phủ một tầng hơi sương.
Vật nóng cọ qua trước miệng huyệt làm Từ Á Ngôn khẽ ưỡn hông lên, mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy Tần Thời cởi áo, nhưng hiện tại ở tư thế này mới thấy rõ ràng vết sẹo bên ngực hắn rõ cỡ nào, cũng không biết Từ Á Ngôn lấy đâu ra can đảm mà đưa tay vuốt nhẹ lên.
Từng thớ da thịt rắn chắc phủ lên lòng bàn tay, vết sẹo dài hơi lõm xuống, nhìn hình như đã có từ rất lâu rồi.
"Mặt ta đẹp hơn, ngươi sờ mặt ta đây này."
Tần Thời yêu thích sự hoàn hảo, cho dù hắn có là nam nhân cũng không muốn trên người để lại bất kỳ thương tích nào, nhất là bày ra trước mặt ái nhân Tần Thời bất mãn kéo tay Từ Á Ngôn lên mặt mình.
Không biết nghĩ gì Từ Á Ngôn lại hơi ngẩng đầu lên, ở trước ngực hắn đặt lên một nụ hôn thật dịu dàng.
Từ khi sinh ra đến giờ Tần Thời chưa từng trải qua cảm giác mãnh liệt đến cỡ vậy, hắn như con thú đói quanh năm bị nhốt, đột nhiên được ném cho một miếng thịt thơm, không chút ngần ngại mà lao vào xâu xé.
Đau đớn đột ngột truyền đến làm Từ Á Ngôn nức nở đến bật khóc, ngón tay vô thức cào nhẹ lên lưng Tần Thời, hòa cùng những vết sẹo qua năm tháng để lại những vết hằn đỏ.
Đúng vậy, người quanh năm sống ở trên chiến trường như Tần Thời lấy đâu ra một thân hình nguyên vẹn, không chỉ đằng trước mà sau lưng hắn cũng có vô số vết thương khác, lớn có, bé có, đó là minh chứng cho mỗi trận chiến không màng sống chết.
Nhưng dù như vậy Từ Á Ngôn cũng không cảm thấy xấu một chút nào.
Tần Thời đau lòng lau nước mắt trên mặt y nói:
"Nếu đau quá thì ta không làm nữa."
"Không...! không sao." Từ Á Ngôn càng ôm chặt hơn, cố gắng thả lỏng để hắn thuận lợi tiến vào: Ta chịu được.
Bộ dạng ngoan ngoãn này làm Tần Thời vừa thấy thương vừa hận không thể lập tức nuốt trọn cả người trước mặt vào trong lòng, hắn ngừng một lúc mới bắt đầu luật động.
Gió xuân mang theo một chút hơi lạnh, vậy mà hai người trước mặt mồ hôi chảy đầm đìa, tiếng thở dốc cùng tiếng ái muội hòa vào nhau tạo nên khung cảnh người xem đỏ mặt.
Hắc mã cách đó không xa lặng lẽ đứng gặm cỏ, thỉnh thoảng nghe tiếng ồn ào cũng chỉ hơi ngẩng đầu một cái rồi tiếp tục công việc của mình.
Đầu tóc Từ Á Ngôn bị làm loạn đến rũ rượi, trên người y đâu đâu cũng là vết đỏ, nhất là vùng cổ và trước ngực, thân thể mềm nhũn không còn một chút sức lực cũng không nhớ nổi Tần Thời làm cách nào đưa y trở về.
Đến khi được thả vào trong dòng nước ấm Từ Á Ngôn mới mệt mỏi khẽ mở mắt, lập tức khoang miệng lại được lấp đầy bởi nụ hôn, mùi hương quen thuộc thoang thoảng xung quanh làm y vô thức hé miệng ra tiếp nhận, vật nóng bỏng chen vào giữa hai đùi cọ xát trên da thịt non đến liên tục càn quấy, tiếng sóng nước theo từng động tác tạo thành tiếng dữ dội.
Ngày hôm sau, Từ Á Ngôn cảm thấy ngay cả ngón tay cũng không nhấc nổi mệt mỏi hé mắt ra nhìn, huân hương trên bàn tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt dễ chịu, Từ Á Ngôn thử nhích người một chút bên dưới lập tức truyền đến cơn đau khiến ấn đường khẽ nhíu lại.
Vậy mà lại chẳng thấy Tần Thời đâu.
Sau khi dày vò y cả ngày lẫn đêm xong sáng ra lại chẳng thấy mặt hắn đâu.
Trong lòng không khỏi cảm thấy có chút hụt hẫng, Từ Á Ngôn muốn đứng dậy xem đây là nơi nào nhưng vừa cử động đã nhận một trận hoa mắt chóng mặt, y thoáng sờ lên trán, có một chút nóng, hình như lại bị sốt rồi.
Cái thân thể này...!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!