Khi Tần Thời trở về Từ Á Ngôn đã ngủ mất, hắn ở bên cạnh giường hụt hẫng đứng nhìn, nhưng Từ Á Ngôn xoay mặt vào trong nên chỉ thấy một góc nhỏ phần gáy, Tần Thời ngồi xuống cúi đầu hôn nhẹ lên tóc y.
"Người ta nói phu thê thành thân lâu năm tình cảm sẽ dần phai nhạt, ta với ngươi mới được có hơn một năm thôi ngươi đã chán bản vương rồi à? Ngày trước có muộn bao nhiêu cũng đợi ta về rồi mới ngủ, hôm nay ta bảo đợi mà ngươi cũng không thèm đợi ta..."
Tần Thời ngồi cằn nhằn như oán phụ một lúc rồi mới tắt đèn đi ngủ, hôm nay hắn giận nên cũng không thèm ôm Từ Á Ngôn mà dịch sang một góc.
Không biết qua bao lâu Từ Á Ngôn quay người lại nhẹ nhàng vòng tay qua ôm lấy hắn từ đằng sau.
Tần Thời mỉm cười lúc này mới chịu nhắm mắt đi ngủ.
Từ Á Ngôn cũng không biết y đang bị làm sao nữa, từ khi nhận ra tình cảm của mình y muốn nhân lúc nó chưa cắm rễ quá sâu tránh xa hắn một chút, không muốn tiếp tục thích hắn, thế nhưng lại kìm lòng không được.
Ngày ngày ở cạnh nhau hết bị hắn ôm rồi hôn...! y có phải sắt đá đâu mà không động lòng.
Mặc dù nam nhân này có đôi lúc ấu trĩ quá mức, nhưng làm sao bây giờ, y lại thích chính cái ấu trĩ này của hắn.
Tình cảm đâu thể nói muốn ngừng là ngừng được, thôi thì còn ở bên nhau ngày nào trân trọng ngày đấy.
Tần Thời sợ ồn ào nên ra lệnh lặng lẽ rời đi trong đêm, hắn để lại đa số người ở lại giúp Ngọc Quan hoàn toàn khắc phục dịch bệnh chờ đến khi tri phủ mới đến nhậm chức, dĩ nhiên Sở Lâm Vũ cũng theo họ trở về kinh thành, Từ Á Ngôn nhìn thấy Sở Lâm Vũ khá ngạc nhiên hỏi:
"Quên kể với ngươi từ giờ Sở tiên sinh là quân sư của ta." Tần Thời vội chen vào giữa cướp lời nói:
"Dưới trướng bản vương của ngươi lại có thêm nhân tài rồi, Niệm Sinh vui không?"
Dưới trướng của hắn chứ đâu phải dưới trướng của y?
Từ Á Ngôn giật giật khóe môi nhưng vẫn mỉm cười trả lời theo ý hắn: Vui, vui chứ.
Tần Thời hài lòng nói một câu khách sáo với Sở Lâm Vũ rồi trước mắt bao người thản nhiên ôm eo Từ Á Ngôn lên kiệu.
Cẩm Minh thấy vậy lắc đầu nói nhỏ với Sở Lâm Vũ:
"Vương gia là thế đấy, sau này tiên sinh ở cùng lâu mới biết, thật sự là..."
Sở Lâm Vũ cười nói:
"Ta thấy tình cảm của vương gia và vương phi thật tốt."
Phải đó. Cẩm Minh cũng có chút khó hiểu ngó nghiêng về phía kiệu một hồi.
"Từ bao giờ vương gia tốt với vương phi thế nhỉ?"
Vừa mới ngồi xuống kiệu Tần Thời đã buông Từ Á Ngôn ra nét mặt không vui hỏi:
"Sao vừa rồi ngươi cười với Sở Lâm Vũ tươi vậy?"
"Chẳng lẽ ta không được cười?"
"Dạo gần đây ngươi còn chẳng cười với ta như thế." Ngừng lại một lúc Tần Thời lại nói:
"Ngươi chỉ được cười với một mình ta thôi."
"... Trong thỏa thuận không có điều này."
Không phải. Tần Thời chăm chú nhìn Từ Á Ngôn một lúc, không hiểu sao lúc nãy nhìn y nói cười với người khác không để ý đến hắn, hắn thực sự cảm thấy rất khó chịu, chỉ muốn trong mắt y chỉ được chứa hình bóng của hắn, nụ cười dịu dàng này cũng chỉ dành cho một mình hắn.
Tần Thời mím môi cọ chóp mũi của mình lên mặt y ủ rũ nói:
"Ta không thích ngươi cười với người khác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!