Đến tối Tần Thời trở về nha môn cảm thấy có gì đó không ổn, mặc dù nơi này đã được tận dụng làm nơi phân phát thuốc, người lúc nào cũng đi qua đi lại đông đúc, nhưng hắn vẫn cảm nhận được dường như có gì đó khác với ngày thường, sắc mặt ai trông cũng có vẻ rất u ám.
Tần Thời tuy nghĩ vậy nhưng hắn vội đi gặp Từ Á Ngôn nên cũng không để ý lắm, một mạch đi thẳng đến phòng của y, chỉ là hắn mới đi được một nửa đã bị Cẩm Minh ngăn lại.
Ngày đó Cẩm Minh bị Tần Thời phạt quỳ suốt ba ngày, nhưng là do tự mình làm sai nên cũng không dám oán trách, mà tình hình hiện tại lại càng khiến Cẩm Minh day dứt không yên.
Cẩm Minh cúi thật thấp đầu xuống ngập ngừng nói:
"Vương gia người đừng vội vào, ngự y vẫn còn đang ở bên trong..."
Tần Thời nhíu mày hỏi:
"Sao ngự y lại ở trong phòng của Niệm Sinh, người y không khỏe?"
Mặc dù trong lòng đã đoán được một nửa nhưng Tần Thời nghĩ cũng không dám nghĩ đến, hắn đẩy Cẩm Minh ra muốn tiến vào trong.
Cảm Minh giọng cũng khàn cả lại lớn tiếng nói:
"Vương phi nhiễm bệnh rồi, sáng ra khắp người đều nổi mẩn đỏ...! vương gia đừng vào thì hơn."
Tần Thời đứng khựng lại lắc đầu nói:
"Sáng ra còn tốt mà, khi đó y còn dặn ta đi cẩn thận, ta mới đi có một lúc thôi sao lại bị bệnh rồi?"
Hắn quay lại nhìn Cẩm Minh chất vấn:
"Tại sao lại không một ai thông báo với ta?"
"Là vương phi căn dặn, người nói vương gia còn phải xử lý nhiều chuyện..."
Cảm giác hai tai như ù cả đi cái gì cũng không nghe rõ, Tần Thời mặc kệ tất cả lao thẳng vào trong, đúng lúc Cao sư phụ dẫn theo vài ngự y đang đi ra đụng phải Tần Thời, hai mắt Tần Thời đỏ rực cả lên bóp lấy bả vai của Cao sư phụ gặng hỏi:
"Niệm Sinh đâu rồi? Không phải là Niệm Sinh bị nhiễm dịch bệnh đâu đúng không, chỉ là triệu chứng gần giống thôi đúng không? Đâu phải chỉ có mỗi dịch bệnh mới nổi mẩn đỏ, bị dị ứng cũng nổi mà..."
Cao sư phụ thở dài:
"Vương phi thật sự đã bị nhiễm bệnh."
Câu nói của Cao sư phụ cắt đứt hy vọng cuối cùng của hắn, Cẩm Minh đưa cho hắn một chiếc khăn khuyên:
"Vương gia, người đeo vào đã."
"Bản vương đi gặp vương phi của mình mà cũng cần đeo cái thứ này? Tránh ra!" Hắn tức giận quát lên.
Cẩm Minh kiên quyết cản lại:
"Vương phi dặn nếu vương gia không đeo thì không được cho người vào."
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Tần Thời hung hăng trừng mắt với Cẩm Minh một cái qua loa đeo khăn lên, vừa bước vào trong phòng đã ngửi thấy mùi thuốc nghi ngút, Từ Á Ngôn vừa uống thuốc xong nhìn thấy Tần Thời đã về liền đặt bát thuốc xuống nở nụ cười thật tươi.
Vương gia về rồi.
Cổ họng như nghẹn lại nửa chữ cũng không thốt nên lời, Tần Thời đứng ở cửa nhìn thấy Từ Á Ngôn chậm chạp đeo khăn lên, mặc dù người người mắc bệnh là y nhưng y lại như không để ý lắm nhìn hắn cười.
"Cứ nghĩ hết hôm nay được ôm vương gia ngủ, xem ra phải chờ thời gian dài nữa rồi."
Tần Thời khàn khàn nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!