Chương 41: (Vô Đề)

Loại bệnh này phát tác nhanh nhưng cũng phải mất đến năm sáu ngày mới có triệu chứng, mặc dù Từ Á Ngôn cũng đã uống thuốc trước đó nhưng thân thể của y không tốt, hơn nữa còn bị người ta cào chảy máu nên khả năng mắc bệnh là rất cao.

Tần Thời theo thói quen trèo lên giường muốn ngủ chung lại bị Từ Á Ngôn đuổi sang phòng khác.

Dụ dỗ hay dọa nạt thế nào Từ Á Ngôn cũng kiên quyết không chịu, Tần Thời hết cách chỉ có thể sai người đặt thêm một cái giường ở góc phòng.

Đêm nay lại là một đêm khó ngủ, trước kia Tần Thời đã quen ôm vương phi của mình vào trong lòng, tự dưng bị hắt hủi như vậy hắn cảm thấy vừa ngứa ngáy chân tay vừa rất cô đơn.

Hắn ai oán nhìn về phía Từ Á Ngôn, mặc dù chỉ để lại một ngọn nến cháy yếu ớt nhưng vẫn đủ để trông thấy khuôn mặt cách đó không xa, y cũng đang nhìn về phía này.

Tần Thời đưa tay lên với lấy hư không như chỉ cần làm vậy có thể chạm đến gương mặt của y, hắn mỉm cười nói:

"Ngày mai là hết thời hạn sáu ngày rồi, ngươi không bị làm sao thì không được đuổi ta đi nữa, không ôm ngươi khó ngủ quá."

Từ Á Ngôn cũng mỉm cười nói theo:

"Ta được vương gia ôm cũng quen rồi, giờ ngủ một mình thật là lạnh lẽo."

Từ Á Ngôn sợ hắn nói được làm được đành im lặng, nhưng ánh mắt trong đêm lại thoáng hiện lên vẻ u uất, không biết qua bao lâu Từ Á Ngôn mới cất tiếng dặn dò:

"Dạo gần đây lạnh lắm, ngày mai vương gia đi sớm nhớ mặc quần áo dày một chút."

Ta biết rồi.

Tần Thời đùa:

"Vương phi của ta càng ngày càng giống cô vợ nhỏ chăm phu quân."

Vợ gì chứ.

Từ Á Ngôn có chút giận dỗi quay mặt sang một bên không thèm nhìn hắn nữa nhắm mắt lại ngủ.

Tần Thời biết y bắt đầu ngại nên cố tình trêu thêm, hắn dùng giọng ngả ngớn gọi nào là vợ ơi nương tử à hoặc là bảo bối gọi đến mức Từ Á Ngôn ném một cái gối đến Tần Thời mới chịu ngậm miệng lại.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Thời đang chuẩn bị đồ ra ngoài lỡ tay phát ra tiếng động hơi lớn làm Từ Á Ngôn giật mình tỉnh giấc, hắn hốt hoảng nói:

"Ta làm ồn ngươi à? Còn sớm ngủ thêm một lát nữa đi."

Từ Á Ngôn dụi dụi mắt bỗng y khựng lại một chút rồi lại kéo chăn lên cao, nhìn thấy Tần Thời sắp ra khỏi cửa bỗng vội vàng cất tiếng gọi: Tử Lan...

Sao vậy?

Tần Thời ngược nắng quay người lại, ánh sáng yếu ớt chiếu lên gò má của hắn làm Từ Á Ngôn nhìn có chút ngơ ngẩn.

Đi cẩn thận.

Chờ tối ta lại về.

Tần Thời mỉm cười dỗ dành vài câu rồi mới rời đi, hắn vừa đi khuất Từ Á Ngôn như người mất hồn ngồi dậy, y ngơ ngác đưa tay ra trước mặt, bàn tay vốn dĩ trắng nõn vậy mà bắt đầu xuất hiện những mụn đỏ li ti.

Từ Á Ngôn khẽ nhắm mắt lại qua hồi lâu mới bình tĩnh ra lệnh:

"Gọi Cao sư phụ đến nói ta bị nhiễm bệnh rồi, dặn người trong nha môn hạn chế đến gần đây."

Ngừng lại một lúc y lại truyền xuống:

"Đừng đi báo với vương gia, hắn có quay lại cũng không giúp được gì đâu, bên đó cũng bận lắm."

Đã một thời gian khá lâu trôi qua mà vẫn chưa điều chế ra thuốc, người bình tĩnh như Tần Thời cũng phải cảm thấy sốt ruột, hắn thì không sao nhưng Từ Á Ngôn ở đây hắn cũng muốn mọi chuyện giải quyết càng nhanh càng tốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!