Đây là lần thứ hai Từ Á Ngôn vào cung, Nam Quốc là một nước lớn nên cung điện được xây hết sức nguy nga tráng lệ, nhìn qua thôi cũng dễ dàng bắt gặp những món đồ bằng vàng sáng đến chói mắt.
Từ Á Ngôn không thể không thừa nhận bản thân khá là ham tiền, khi còn nhỏ, mẹ của y phải cố gắng làm tất cả mọi việc để tích góp từng đồng bạc lẻ kiếm ăn, vậy mà vẫn bữa đói bữa no.
Khi lên kinh rồi tiền tiêu vặt hàng tháng của y đều bị cắt xén, thỉnh thoảng cha đi công vụ trở về mới lén cho y một chút tiền nhưng số đó chẳng đáng là bao.
Đây cũng chính là lý do Từ Á Ngôn thỉnh thoảng sẽ vào rừng săn bắn, nếu ngày nào đó may mắn gặp được con thú lớn cũng đủ tiêu một thời gian.
Hơn nữa khi đó y nghĩ rằng chỉ cần có tiền là có thể rời khỏi Từ phủ nên mong ước lớn nhất là có thật nhiều tiền, vì vậy khi Tần Thời nói muốn đóng kịch với y, y cũng không chần chừ mà lập tức đồng ý.
Tần Thời nhìn đôi mắt của Từ Á Ngôn sáng lên thiếu điều nhào đến mang hết những món bảo vật kia về nhà, hắn khẽ hắng giọng một tiếng, Từ Á Ngôn lập tức rụt cổ lại, khách sáo nói:
"Hoàng hậu tặng cho đệ nhiều đồ quý giá như vậy đệ thực sự không dám nhận."
"Chúng ta đều là người một nhà, vương phi không cần phải khách khí như vậy." Hoàng hậu nở một nụ cười hòa nhã, lại bảo cung nữ đặt bảo vật xuống bàn,
"Hoàng thượng chỉ có một đệ đệ ruột là vương gia, khó khăn lắm mới thành thân, đây coi như là quà gặp mặt của ta, không phải lấy thân phận hoàng hậu mà là đại tẩu của đệ."
Hoàng thượng cũng lên tiếng:
"Hoàng hậu đã nói như vậy thì vương phi cứ nhận đi, cũng không có là bao."
Không có là bao?
Hẳn một bàn bảo vật mà không có là bao vậy phải bao nhiêu mới đáng là bao nữa?!
Từ Á Ngôn cảm thấy hết sức choáng váng, đúng là hoàng thượng có khác.
Lần trước ở trong tẩm cung của thái phi, cũng chính là hoàng hậu lên tiếng nói giúp nên cái nhìn đầu tiên của y về đại tẩu này khá là tốt.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Từ Á Ngôn mỉm cười, đang định lên tiếng đáp lời thì Tần Thời đã đứng dậy, hắn đến gần đống bảo vật bới bới, một lúc sau moi ra một chiếc vòng được thắt bằng dây đỏ, ở trên có đính một cái chuông vàng, kích cỡ rất nhỏ không biết là lắc tay hay chân.
Hắn ngắm nghía lại tìm thêm một lúc, thấy chiếc vòng này có lẽ là vật không đáng giá nhất mới yên tâm ném về phía Từ Á Ngôn nói:
"Đây là vòng cho trẻ nhỏ, vương phi giữ lấy sau này đeo cho con của chúng ta, còn những thứ khác hoàng hậu cứ giữ lại, ta nhận tấm lòng là được rồi."
Từ Á Ngôn: ...
"Xem ta thật là sơ sót, biết vương phi là nam nhân đáng lẽ nên..." Hoàng hậu vẫn như không có chuyện gì cười nói:
"Mà vương phi giữ lại cũng được, sau này nếu trắc phi của vương gia có hạ sinh hài tử..."
"Hoàng hậu lo xa rồi, bản vương sẽ không lấy thêm thê thiếp." Tần Thời quay qua nhìn Từ Á Ngôn bằng ánh mắt trìu mến:
"Chiếc vòng này vẫn là để cho vương phi của ta chơi thì hơn."
Ngón tay của Từ Á Ngôn như bị phỏng, bỏ xuống không được mà cầm lấy cũng không xong, nhưng nghĩ đến cuộc sống sau này của y đều dựa vào Tần Thời nên ngoan ngoãn nhận lấy.
Hình như ngoài hoàng thượng ra thì ai đứng trước mặt Tần Thời cũng đều không để vào trong mắt, thái phi cũng vậy mà hoàng hậu cũng thế, mà lạ là hoàng thượng ngồi đây, nhìn thấy đệ đệ vô lễ với thê tử của mình cũng không có ý kiến gì.
Cái mối quan hệ phiền phức này...! Từ Á Ngôn cảm thấy mình vẫn nên làm người vô hình thì hơn.
Từ Á Ngôn không có gì làm chỉ biết ngồi uống trà, cứ hết một ngụm rồi lại một ngụm, đến khi trà cũng cạn sạch đành quay qua nghịch cái chuông nhỏ trên tay.
Thật ra Tần Thời rất biết chọn, nhìn cũng không tệ lắm.
Hôm nay Thái phi an tĩnh đến lạ, từ lúc Từ Á Ngôn và Tần Thời đến đều không nói một lời nào, trước khi đi y cũng nghĩ đến chuyện sẽ bị Thái phi dạy dỗ một trận, tâm lý cũng chuẩn bị sẵn rồi vậy mà lại không có một chút động tĩnh gì, cứ như lần này chỉ là một cuộc gặp mặt hết sức bình thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!