Chương 26: (Vô Đề)

Lần này rời phủ vội vã nên Tần Thời không mang theo tùy tùng, phát hiện ra Từ Á Ngôn bệnh nặng hắn lập tức ra lệnh cho người đi tìm đại phu, cũng may là nơi này luôn có sẵn đại phu trong điền trang, không bao lâu sau đại phu đã được kéo đến.

Đại phu lần đầu tiên đứng trước mặt người quyền cao chức trọng như Tần Thời, hơn nữa người nằm trên giường còn là vương phi, nếu có sơ sót gì thì đừng nói là mạng của lão, tất cả người trên dưới điền trang này cũng không gánh nổi tội.

Nghĩ vậy tâm trạng đại phu căng thẳng không dám thở mạnh, tay run đến mức không cầm nổi thùng thuốc.

Tần Thời suốt ruột từ trước, thấy đại phu lề mề không nhịn được quát lên:

"Còn đứng ngây ra đấy, mau khám cho vương phi!"

Nhờ có tiếng quát này đại phu không dám chậm trễ thêm, vội vội vàng vàng đến bên giường bắt mạch cho Từ Á Ngôn.

Từ Á Ngôn nằm trên giường vẻ mặt khó chịu thấy rõ, mồ hôi chảy đầm đìa, lâu lâu còn lẩm bẩm câu gì không nghe rõ.

Ban đầu đại phu hoảng sợ nhưng sau khi bắt mạch vẫn rất chú tâm, một lúc sau lão mới đứng dậy nói:

"Bẩm vương gia, vương phi bị nhiễm phong hàn rồi, thảo dân sẽ kê vài đơn thuốc vương phi uống một hai hôm sẽ đỡ thôi, vương gia không cần quá lo lắng."

"Có chắc chỉ bị phong hàn?"

Trong phủ Tần Thời lúc nào cũng dùng ngự y trong cung, ở nơi hẻo lánh này hắn có chút không yên tâm lắm hỏi lại:

"Nhìn y rất khó chịu."

"Thảo dân nào dám bắt mạch bừa."

Đại phu hốt hoảng nói:

"Hiện tại trời trở lạnh vương phi không cẩn thận bị nhiễm cũng không có gì là lạ, nơi này mỗi năm đều rất nhiều người bị, loại bệnh phổ biến như vậy thảo dân tuyệt đối không thể nhầm."

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng

"Mau, mau đi sắc thuốc."

Tần Thời thấy sắc mặt Từ Á Ngôn kém như vậy không giống như chỉ bị phong hàn bình thường, nhưng hắn không phải đại phu cũng không còn cách nào khác, phất tay thúc giục: Nhanh lên một chút.

Dạ. Trước khi đi đại phu còn dặn thêm:

"Đến nửa đêm vương phi có thể sốt cao hơn, vương gia nên cho hạ nhân suốt đêm túc trực."

Tần Thời tỏ ý đã hiểu, sau khi người rời đi hết hắn thấy khăn trên trán Từ Á Ngôn đã lạnh không nghĩ ngợi nhiều tự tay thay cho y.

Không bao lâu sau thuốc đã được mang lên, nha hoàn tỏ ý muốn giúp Từ Á Ngôn uống thuốc nhưng bị Tần Thời từ chối, hắn một tay đỡ lấy bát thuốc, một tay nâng người Từ Á Ngôn lên nhỏ giọng gọi:

"Niệm Sinh, dậy uống thuốc một chút."

Từ Á Ngôn bị làm phiền khẽ cau mày lại, cả người đều dựa vào trong lồng ngực Tần Thời, y mơ mơ màng màng mở miệng ra uống một chút thuốc nhưng vì sức hơi yếu nên không tránh khỏi tràn ra ngoài.

Tần Thời lập tức dùng vạt áo của mình lau đi.

Cũng may Từ Á Ngôn rất hợp tác, sau khi dỗ y uống hết thuốc Tần Thời mới dám thở nhẹ một hơi, hắn đỡ Từ Á Ngôn nằm lại như cũ cẩn thận dém chăn cho y thật kỹ.

Cẩn thận như vậy cũng là hắn cảm thấy có lỗi đi.

Vừa rồi đại phu nói Từ Á Ngôn không cẩn thận nhiễm lạnh nhưng Tần Thời biết nguyên do chính là do hắn.

Thường ngày ở quân doanh toàn đối diện với mấy tên mình đồng da sắt, có khi giữa đêm đông bọn hắn còn lội xuống sông tắm cũng không có chuyện gì, không ngờ đến Từ Á Ngôn dễ bị ốm như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!