Chương 16: (Vô Đề)

Vừa vào đến phòng Tần Thời đã khép cửa lại một cái rầm, hắn dùng sức mạnh đến mức như muốn đạp rớt luôn trái tim đang treo lủng lẳng của Từ Á Ngôn.

Tần Thời không nói một lời ném người xuống, Từ Á Ngôn mất chỗ dựa lập tức ngã trên nền đất, y ôm lấy lưng khuôn mặt vặn vẹo kêu lên một tiếng.

"Ngươi giải thích cho bản vương xem vừa rồi ngươi muốn làm gì?" Tần Thời lạnh lùng ngồi xuống tự rót cho mình một chén trà, chẳng thèm liếc Từ Á Ngôn đến một lần hỏi.

Ban nãy hắn còn lo lắng không biết giải thích chuyện thành hôn này ra sao, sợ nói ra hắn chỉ muốn giả vờ thành thân để che mắt người khác sẽ làm y đau lòng, y thì hay rồi, thế mà lại dám cả gan muốn bỏ trốn, thật là chọc hắn tức chết mà!

Từ Á Ngôn nào dám ngồi dậy, lời cảnh cáo ban nãy của Tần Thời như vẫn đang văng vẳng bên tai.

Từ Á Ngôn lắp bắp bịa bừa ra một lý do:

"Ta...! ta hóng gió..."

"Hóng cái đầu nhà ngươi!" Tần Thời lại càng cảm thấy tức hơn, lớn tiếng mắng:

"Có thấy tân nương nhà nào đêm tân hôn trèo tường hóng gió không hả? Chuyện này mà truyền ra ngoài bản vương còn mặt mũi nào nữa!"

Sắc mặt của Tần Thời cực kỳ không tốt, Từ Á Ngôn tự biết mình đuối lý rụt cổ lại, hai tay bấu lấy nhau không biết nên trả lời thế nào, y sợ nói sai một câu hắn sẽ lập tức lấy mạng y mất.

Tần Thời cảm thấy ban nãy hắn cũng quá hung hăng dọa người nên cố gắng thu liễm hạ giọng xuống,

"Ngồi dưới đất làm gì? Lên đây ngồi."

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Từ Á Ngôn không dám làm trái lời hắn ngoan ngoãn làm theo chậm chạp ngồi lên ghế, Tần Thời nhìn thấy y đề phòng hắn như vậy khó chịu nói:

"Làm gì mà lề mề như vậy? Lúc ngươi đánh nhau với đám thổ phỉ kia không phải giỏi lắm à? Đừng có tỏ vẻ đáng thương này trước mặt bản vương!"

Đây cũng là điều Từ Á Ngôn luôn băn khoăn, y không thể ngờ Tần Vương lại là người mình vừa gặp một thời gian trước, còn chính là cái kẻ nhát gan thấy chết không cứu kia nữa chứ!

Từ Á Ngôn ngồi thẳng lưng lên, biết không qua mặt nổi hắn nữa nên cũng bình tĩnh nói:

"Nếu vương gia đã nhắc đến ta cũng rất muốn hỏi, sao người lại muốn thành thân với ta?"

Khi nói chuyện Từ Á Ngôn hơi ngước lên nhìn hắn, dù đã gặp nhau nhiều lần nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hai người chân chính ngồi đối diện nhau nói chuyện.

Nhìn thấy khuôn mặt non nớt cùng với đôi mắt to tròn của thiếu niên, không hiểu sao trong lòng Tần Thời cảm thấy hơi ngứa ngáy, hắn đưa tay lên kéo lỏng cổ áo ra hắng giọng một cái rồi hùng hổ nói:

"Không phải ta đang muốn bàn bạc chuyện này với ngươi hay sao?!"

Tần Thời tự rót thêm cho mình một tách trà rồi chập chạp kể lại chuyện trong cung một lần, hắn còn nhấn mạnh là mình không hề cố ý, hắn cũng không hề ngờ đến việc hoàng thượng nói ban hôn là ban hôn.

Từ Á Ngôn nghe xong cũng không biết là nên khóc hay nên cười, đợi đến khi hắn ngừng lại y mới hỏi:

"Vậy nên vương gia thành thân với ta chỉ là do lỡ miệng?"

Tần Thời cũng biết bản thân quá vô lý nên sờ nhẹ lên mũi lúng túng nói:

"Ta sẽ tìm cách nhanh nhất để hủy bỏ hôn sự nên quãng thời gian này ngươi cứ giả vờ làm vương phi của ta đi. Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt đâu, nếu ngươi có yêu cầu gì cứ nói ra."

Không hiểu sao nghe những lời này Từ Á Ngôn lại cảm thấy thoải mái hơn hẳn, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh hỏi lại một lần nữa,

"Ta muốn gì cũng được?"

Tần Thời gật đầu,

"Đừng yêu cầu cao quá là được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!