Chương 11: (Vô Đề)

Từ lúc thánh chỉ được ban xuống trên dưới Từ gia đều đứng ngồi không yên, tuy ngoài mặt ai cũng tươi cười niềm nở nhưng trong lòng lại chỉ hận không thể tự tay băm vằm Từ Á Ngôn.

Nếu một ngày nào đó, kẻ mà ngươi ghét cay ghét đắng đột nhiên trèo lên ngồi trên đầu ngươi cảm giác sẽ thế nào?

Chắc chắn là tức chết rồi!

Tuy Từ Nghiêm cũng là quan ngũ phẩm, nhưng nếu đem Tần vương lên cùng bàn cân so thì phải nói cách xa một trời một vực, trước kia đừng nói là tiếp chuyện, dù chỉ là gặp mặt Tần vương thôi cũng cực kỳ khó, nói gì mơ mộng đến chuyện kết thông gia.

Từ Á Ngôn biết mấy người như đại phu nhân, nhị phu nhân biết tin sẽ tức đến nổ đom đóm mắt nên mới cố tình đồng ý, tuy rằng y không biết Tần Thời kia là thần thánh phương nào nhưng mà nhờ hắn giúp, y mới có thể khiến đám người này ngày đêm ăn thấp thỏm, sau này có cơ hội nhất định phải cảm tạ hắn rồi.

Bên trong hậu hoa viên, gia đinh cùng nha hoàn tụm năm tụm bảy lại một chỗ xì xào bàn tán, lời khó nghe nào cũng nói ra được.

"Ngươi nói xem, cái vị ngũ thiếu gia kia thường ngày nhìn hiền lành như vậy không ngờ đùng một cái lại thành thân với vương gia, xem ra thủ đoạn cũng rất cao nha."

"Lại không phải như thế à, biết người biết mặt không biết lòng, ôi chao, nhìn mặt cũng biết kia chính là một tiểu yêu nghiệt rồi."

"Không biết hắn dùng thủ đoạn gì mà khiến Tam vương gia của chúng ta động tâm, nhan sắc này của ta có kém gì hắn, hơn nữa ta còn có thể giúp vương gia sinh con nối dõi, nếu ta cũng có cơ hội gặp vương gia thì nào đến lượt một hắn."

Trong số đó vẫn có người nghe thấy chối tai gai mắt phản bác lại:

"Ngươi không tự soi lại mình đi, một nha hoàn cỏn con mà mơ mộng hão huyền, ngươi còn muốn sinh con nối dõi cho vương gia? Đến lau giày cho ngài ấy cũng không đến lượt ngươi."1

"Ngươi...! ngươi vừa nói cái gì?!"

"Ta chính là nói ngươi tự đề cao bản thân quá đấy, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"

"Ngươi dám sỉ nhục ta?!"

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Bắt đầu chỉ là cuộc tranh luận bình thường, vậy mà trong thoáng chốc lại thành cãi vã đánh lộn, một đám người nhào đến can ngăn lôi hai nha hoàn kia ra.

Sở dĩ Từ Á Ngôn trở thành tâm điểm chỉ trích như vậy bởi vì quá nửa là ghen tỵ với y, trách y quá tốt số bám được cây cổ thụ lớn, còn là cây vàng!

Một phần cũng là do Tần vương quá đỗi nổi bật, bao năm qua trong vương phủ không có lấy một thê thiếp, hiện nay người đầu tiên bước vào lại là một thứ tử không ai coi ra gì muốn người ta không ai nói ra nói vào cũng khó.

Đại phu nhân chứng kiến một lúc lâu, thấy mọi chuyện càng ngày càng trở nên hỗn loạn mới hắng giọng quát:

"Trong phủ này là chỗ cho các ngươi làm loạn sao? Còn ra thể thống gì nữa. Người đâu, mau lôi chúng xuống!"

Đám người dưới đánh nhau ban nãy hoảng sợ vội vàng quỳ xuống cuống quýt xin tha, đại phu nhân dù sao cũng là người quản mọi chuyện trong phủ, sai quản gia phạt đám cung nữ này một lượt mới rời đi.

Mặc dù trên mặt đại phu nhân bình tĩnh nhưng lòng bàn tay vẫn còn vương lại vài vết thương bị móng tay cào vào đến rỉ máu.

Từ Hiên vẫn luôn uất ức nay lại chứng kiến cảnh này, không cam lòng nói:

"Mẹ, thường ngày con không coi tên nhà quê kia ra gì, giờ nó vào vương phủ có vương gia chống lưng, không phải sau này sẽ quay lại trả thù chúng ta chứ?"

Đại phu nhân cũng là đang lo điều này nhíu mày lại trách:

"Thường ngày ta bảo ngươi với Từ Ngạo hành xử cẩn thận thì không nghe, giờ cũng biết sợ rồi?!"

Từ Hiên ủ rũ cúi đầu xuống:

"Con nào biết số của hắn lại may mắn đến vậy...! Mẹ, chúng ta chẳng lẽ cứ ngồi chờ chết như vậy?"

Đại phu nhân xoa nhẹ khăn trong lòng bàn tay, vẻ mặt suy tư như đang nghĩ gì đó, Từ Hiên thấy bà không nói năng gì trong lòng càng sốt ruột hơn,

"Đại ca bị hắn hại giờ vẫn chưa đứng dậy nổi, Từ Á Ngôn đó thật sự rất nham hiểm, chúng ta tuyệt đối không thể để hắn thuận lợi vào vương phủ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!