Chương 37: Bạn gái tương lai

Hạ ném chiếc điện thoại sang một bên rồi vơ lấy cái gối trùm lấy cả khuôn mặt. Có quá nhiều điều để cô phải suy nghĩ, từ chuyện với mấy đứa bạn, chuyện giữa bản thân cô và Phong, chuyện gia đình mình đến cả cái bài đăng confession kia. Hạ không biết làm thế nào để gỡ mối rối ren trong lòng này ra được, đành nhắm mắt rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Đúng 13 giờ 20, Phong đã đậu xe điện dưới nhà Hạ, cậu nhắn tin thông báo tới Hạ. Năm phút sau, Hạ lững thững đi ra. Cô dụi mắt mấy cái để báo thức cho bộ não vẫn còn đang ngái ngủ.

"Bạn gái tương lai của ai mà đáng yêu thế nhỉ?" Phong thấy cảnh này không chịu được mà trêu cô.

Nghe tới bốn từ "bạn gái tương lai", Hạ chợt tỉnh.

"Cậu mới nói gì đó?" Hạ hỏi lại

"Thôi không ghẹo cậu nữa, lên xe đi!" Phong bình thản đội mũ bảo hiểm cho cô mà mặt cứ câng câng, nhìn chỉ muốn đánh một cái cho bõ. Hạ nào có để yên, trên đường đi cô quyết hỏi bằng được để nghe lại cụm đó một lần nữa.

"Này Phong!" Thấy cậu không nói lại, Hạ lại đành hỏi cậu về chuyện trưa nay cô còn trăn trở.

"Hửm?"

"Bây giờ bọn mình... là gì?"

Phong không nghĩ đến việc Hạ muốn xác nhận rành mạch quan hệ của hai đứa, trong giây phút này, cậu chỉ nghĩ ra được một cụm.

"Hm... là trên tình bạn dưới tình yêu chăng?" Phong trầm ngâm "Mà sao cậu lại hỏi thế?"

"Vậy tại sao bao nhiêu năm cậu không yêu ai? Có nhiều người xinh hơn tớ, tốt hơn tớ xung quanh cậu mà...!" Cô hỏi thẳng. Hạ muốn hiểu tại sao cậu lại chờ cô lâu đến thế.

"Nói sao cho đúng nhỉ? Bởi vì cậu là cô bé mạnh mẽ nhất, tự lập nhất và mang đến cho người ta cảm giác được công nhận nhất mà tôi từng biết"

"Nên là... đừng tự ti nữa, cũng đừng thấy ăn năn, giờ chỉ nghĩ tới tương lai thôi. Được không?" Phong bồi thêm

"Ừm!" Hạ cười cười. Bất chợt cô lại thấy mình không xứng với sự thủy chung của cậu. Hạ mỉm cười thay cho đống suy nghĩ ấy, thì thầm: "Cảm ơn cậu đã chờ một đứa ngây thơ như tớ!"

Phong không nói gì nữa, chỉ mỉm cười. Giây phút này, Hạ đã cho phép cậu bước vào thế giới của cô và cho cậu quyền được bảo vệ cô suốt cuộc đời.

***

Vào lớp, Hạ thấy lớp khá lạ. Bàn ghế được dạt hết sang hai bên, một phần thì đẩy xuống cuối lớp, ghế chồng lên bàn khiến lớp trở nên rộng rãi lạ thường.

"Hạ! Về đây!" Ngọc vẫy tay ra hiệu cho Hạ.

"Về đây chọn bài múa đi!" Huyền thay con bạn nói rõ ý.

"Bài nào mà chả được? Cả đám cùng chọn chứ sao theo ý một người được?"

Cả nhóm văn nghệ gật gù, quyết định ngồi xuống cùng nhau chọn bài hát trên ti vi của trường. Lướt qua tầm chục video múa văn nghệ mẫu trên Youtube, cuối cùng cả bọn chốt tiết mục múa "Người gieo mầm xanh" của nhạc sĩ Hứa Kim Tuyền. Lần này, Hạ được giao đảm nhiệm vai trò là người đệm hát piano cho cả nhóm múa theo.

"Lần này có thêm Hạ ở đây, lớp 12A1 ta phải phục thù trận thua văn nghệ năm ngoái với 12A2. Rõ chưa?" Nhỏ bạn tên Tú Linh trong nhóm ra khẩu hiệu. Tất cả đều đồng thanh "Rõ!" mang đầy khí thế quyết tâm như trận chiến sống còn vậy.

"Vậy bây giờ bọn mình tập múa trên nhạc sẵn trước, còn Hạ... chắc phải tập piano một mình, chờ hai bên thành thục thì ghép vào nhau." Ngọc đề xuất.

Hạ cũng thấy hợp lí nên chào tạm biệt các bạn rồi đi tới phòng câu lạc bộ piano. Hạ đẩy cửa ra, bên trong đó có một cô bạn cũng mới đến.

"Cậu là Ngọc Hạ 12A1 phải không?" Cô bạn đó bắt chuyện trước, xé tan bầu không khí im lặng đến ngộp thở.

"Ừm đúng rồi! Cậu là..." Cả nửa học kì qua Hạ cứ ru rú trong lớp, cũng không màng thế sự ngoài kia, thành ra gặp ai cũng như bạn mới.

"À! Tớ là Phan Thùy Trâm lớp 12A2" Như sợ Hạ sẽ hỏi về lí do mình ở đây, Trâm vội nói "Tớ không trong câu lạc bộ piano nhưng mà cũng có học qua nhạc cụ này, với lại lớp tớ chọn hát đơn nên cả lớp đề cử tớ."

"À vậy hả?" Hạ cười chữa ngượng.

"Tớ thực ra muốn hai lớp hoà bình, làm anh em chiến hữu thì tốt hơn, nhưng lớp có nào chịu đâu? Nên là đành thuận theo cả lớp thôi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!