Chương 31: Bất ngờ

Chơi bời chán chê, cả sáu đứa lại chuyển sang tám chuyện với nhau. Từ chuyện trên trời dưới biển đến những chuyện tào lao ở trên trường đều trở thành chủ đề bàn tán của cả nhóm. Nhất là Trâm Anh và Ngọc, hai đứa này chính là đứa nói nhiều nhất nhóm.

"Ê mà mai là thứ Hai phải không?" Trâm Anh dừng kể chuyện đang dở, chợt nhớ ra điều gì đó.

"Ừa đúng rồi, nay Chủ Nhật mà!" Huyền bình thản uống trà sữa rồi đáp lại.

"Ôi thôi chết! Mai có Sinh mà đúng không?" Trâm Anh la toáng lên

"Để tao xem thời khoá biểu nào... Thứ Hai... lớp 12a1.. Đúng rồi! Mai có Sinh, tiết hai luôn!" Hạ vào nhóm lớp tìm thời khoá biểu rồi đáp lại con bé.

"Ôi thôi xong! Tao quên làm bài Power Point môn Sinh mà cô Dung giao rồi!" Con bé rơi vào hoảng loạn "Bài này bài thi giữa kì mà tao quên mất!"

"Ờm... đen thôi đỏ là red Anh ạ!" Ngọc vỗ vai Trâm Anh, trấn an con bé.

"Thôi tạm biệt chúng mày tao về làm đây, chết tao mất!" Trâm Anh cuống quýt cầm túi rồi chạy một mạch ra cửa.

"Cho tao về theo với, tao không có xe mà!" Huyền cũng nối theo sau.

Cứ thế cả hai leo lên xe điện rồi phi một mạch về, bỏ lại bốn đứa bạn đang ngác ngơ trong quán. Thấy kế hoạch hoàn thành được một phần ba, Ngọc ra hiệu cho Quang rồi bảo:"Hình như tao cũng chưa làm, thôi tạm biệt em yêu nhé tao về đây, bai bai! Không buồn nhe!"

"Tao đưa Ngọc về!" Quang đi theo sau con bé rồi hất cằm với Phong, còn cậu chỉ gật đầu rồi nhìn Hạ.

Hạ cũng chào tạm biệt lại hai đứa rồi thôi. Cô nhìn vào chiếc bàn trước mặt, tự nhiên lại thấy trống vắng đến lạ. Hạ không biết giải thích sao cho hợp lí về cảm giác hiện tại, nên tất cả tâm tư ấy lại gói gọn vào một cái thở dài.

"Buồn hửm?" Phong nghiêng đầu nhìn cô.

"Không! Bình thường thôi!" Hạ dối "Cậu làm bài rồi à?"

"Ừa, làm xong từ tuần trước rồi!"

"À!"

"Cậu ngồi đây nhé, chờ tôi vào trả tiền nước!" Phong đứng dậy rồi đưa ra trước mặt cô một cây kẹo mút vị dâu.

"Không cần đâu, tớ trả rồi!" Hạ nhận lấy cây kẹo, cười tủm tỉm "Cám ơn!"

Phong nghe vậy cũng thôi, ngồi xuống với Hạ một lúc lâu. Đồng hồ điểm 17 giờ 35, bầu trời ngoài kia cũng đổi từ màu xanh biếc sang sắc xanh xám, lấm tấm vài gợn mây trắng ngà phía Tây. Xe cộ vẫn đi lại đông nghịt vì đang là giờ tan tầm, thấp thoáng vài con hẻm đã bật đèn đường, vàng rực một góc trời.

"Muộn rồi, về thôi!" Hạ đứng dậy

"Tôi đưa cậu về!" Phong vội dậy theo sau, mở cửa quán ra rồi đi đến chỗ đậu xe. Cậu hạ hai chân sau xuống rồi cài quai mũ bảo hiểm cho Hạ. Cô bất giác tủm tỉm cười rồi nói:

"Sau này ai mà yêu được cậu chắc là hạnh phúc lắm ấy nhỉ?"

"Cần gì ai ở đâu xa, người trước mặt tôi là người hạnh phúc nhất rồi còn gì?"

"Hả gì cơ?" Hạ giả vờ không nghe thấy

"Không có gì!"

"..."

Ngồi đằng sau xe Phong, Hạ lại bất chợt nhớ lại ngày hôm ấy. Hôm ấy, cô cũng ngồi sau xe cậu như thế, nhưng cô lại làm mọi thứ theo bản năng chứ chẳng ý thức được mình đang làm gì. Nhưng lần này thì khác, cô biết mình cần làm gì. Hạ thích Phong và cô sẽ theo đuổi lại cậu.

"Này Hạ!"

"Hửm?"

"Sinh nhật vui vẻ nhé!" Phong hơi quay đầu sang phải, nói với cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!