Chương 17: Đi chơi

Một buổi chiều lạnh buốt, khi gió Đông Bắc đang tràn về.

Trâm Anh với Huyền khoác tay nhau gọi í ới bốn đứa còn lại, rủ nhóm đi ăn lẩu. Ba xe máy điện bon bon trên đường, dưới bầu trời trở tối lúc 20h00.

Bầu trời hôm nay đầy sao, như những chấm trắng nho nhỏ trên bức tranh thủy mặc màu đen tuyền. Ở trên đó, có ánh sáng dịu ngọt của vầng trăng khuyết trên cao. Hạ ngồi sau xe điện của Phong, ngước cổ lên nhìn bầu trời đêm. Phong cảnh tấp nập của phố thị tấp nập cùng trời đêm yên tĩnh đẹp đến nao lòng.

Đột ngột, chiếc xe phóng nhanh hơn rồi đi với vận tốc nhanh hơn lúc nãy, làm Hạ, đang lơ đãng nhìn trời, lao người về trước. Theo phản xạ, cô ôm lấy người đằng trước, là Phong:

"Có chuyện gì mà cậu tự nhiên phóng nhanh vậy? Tí tớ ngã rồi!"

"À, xe 4 đứa kia đi nhanh hơn xe mình một đoạn rồi, tôi phóng cho kịp ấy mà. Xin lỗi nha, cậu không sao chứ?"

"À, không sao!"

Nhưng Hạ chợt nhận ra có gì đó bất thường, hạ tầm mắt xuống, cô thấy mình đang ôm eo Phong! Hạ hơi hoảng một chút, cô vội vàng rút hai tay về. Bất thành. Hai tay cô đã và đang nằm gọn trong lòng bàn tay của Phong. Cậu một tay lái xe, một tay giữ chặt lấy hai tay cô:

"Tay cậu nãy không để vào túi áo à? Lạnh quá, để tôi ủ cho, không lại cóng"

"..." Hai má Hạ đỏ lên vì ngại. Nhìn thấy cảnh đó qua gương xe, Phong nhếch môi một cái vô cùng nham hiểm. Rồi dùng hai tay Hạ làm điểm tựa, kéo cô vào gần mình hơn.

Trái tim Hạ trong lồng ngực lúc này đập loạn xạ rồi! Hạ bị rung động rồi! Hạ dính bẫy của Phong mất rồi! Thực ra, 2 xe kia đi cách xe của hai người không xa lắm, tầm 10 mét. Và trong lúc hàng phòng thủ có lỗ hổng, Phong đã tấn công vào đó.

Lúc này, dù có phòng thủ chặt cỡ nào cũng bị Phong phá vỡ hết rồi, có cố cũng vô ích. Huống chi đang trên xe, giãy giụa nữa chỉ có nước ngã xuống đường. Vậy là Hạ đành an phận giao hai bàn tay của cho Phong nắm. Trái tim Hạ không thể ngừng nghĩ về Phong, cô vô thức ngửi mùi áo khoác của Phong, cái mùi man mát dễ chịu ấy, lại làm cô thổn thức rồi!

Hạ ngộ nhận ra: mình thực sự thích Phong thêm một lần nữa mất rồi! Thích thật! Không phải là bạn (thân) hay mập mờ gì nữa!...

Đến nơi.

Cả nhóm bước vào quán lẩu, hơi nước bốc lên từ nồi lẩu của mấy bàn trong quán tốc vào mặt sáu đứa, bám vào kính của Hạ lẫn Phong. Hạ vừa dùng tay áo lau tạm, vừa đi theo Trâm Anh đến một bàn đang trống trong góc. Huyền đẩy Ngọc vào giữa cạnh Quang rồi nháy mắt ra hiệu cho Trâm Anh. Anh tiếp nhận tín hiệu, cũng đẩy Hạ vào giữa ngồi cạnh Phong. Mà có vẻ lực đẩy khá lớn, Hạ ngã luôn vào lòng Phong.

Tám mắt nhìn nhau, Hạ vội bật dậy, đánh nhẹ vai Trâm Anh:

"Sao mày đẩy mạnh thế?"

"Ủa chứ không phải mày muốn hả?"

"Tao bảo muốn lúc nào?"

"Thì tao bảo mày muốn đấy!"

"...."

Hạ rối bời nhìn Phong với ánh mắt muốn giải thích, cậu nhìn thấy ánh mắt ấy, nhưng chỉ mỉm cười. Cậu lại vươn mình cầm menu bàn gì đó với Quang, rồi lại nói với nhóm:

"Chốt là ăn lẩu thái nha, lẩu có viên chiên ấy"

"Ê được được!" Bốn đứa con gái còn lại đều tán thành.

Chị phục vụ từ bếp đi ra, tiến đến bàn của sáu người:

"Quý khách gọi món gì ạ?"

"Dạ cho bọn em gọi lẩu thái, có nhiều viên chiên một chút ạ!" Quang giơ tay lên rồi chỉ vào menu "À bếp chị có cơm rang không ạ, em gọi một suất"

"Có em ạ, nhưng chỉ có cơm rang dưa bò thôi!"

"Được ạ, tại bạn em mới đỡ ốm, không cho ăn cay đâu ạ!"

Chị phục vụ gật đầu ghi yêu cầu của khách vào cuốn sổ nho nhỏ trên tay, rồi chị quay lưng đi về phía bếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!