Chương 7: (Vô Đề)

Ôm Hoa Miên Thần tỉnh táo lại, Khanh Nguyệt nhớ lại chuyện ma thú hôm nay khác lạ, hôm nay nàng đem theo Tiểu Miên Miên vẫn luôn cẩn thận, mặc dù vào sâu trong cánh rừng sau núi, nhưng nàng vẫn chưa thâm nhập vào sâu trong nơi đám thú đó ở, cho nên theo lý thì không thể có khả năng dẫn đến nhiều ma thú như vậy. Hơn nữa những ma thú đó như là ma phong, như là trên người mình có thứ gì đó hấp dẫn đám ma thú đó đến. Không lẽ, trên người mình thực sự có gì đó sao?

nhưng buổi sáng vẫn bình thường, chỉ là sau khi ăn trưa xong thì lại... phải rồi, Khanh Nguyệt vội cởi áo khoác của mình, cái này mấy hôm trước nàng giặt sạch phơi trước sân, sáng nay mới mặc vào.

Khanh Nguyệt cẩn thận nhìn áo khác, Hoa Miên Thần ở một bên tò mò quan sát. Lẽ nào áo khoác này có vấn đề gì sao?

Kết quả, đúng thật là có.

Vị trí dưới sườn áo Khanh Nguyệt, phát hiện vật thể là một lớp phấn, nàng đưa lên mũi ngửi thử, vẻ mặt liền hiểu ra, là phấn dẫn thú!

Phấn dẫn thú này Khanh Nguyệt biết được khi đem ma hạch đi bán, nghe thợ săn ở cửa hàng nói qua, có thứ phấn bột này thì có thể dễ dàng hấp dẫn ma thú đến, nhưng phải chú ý không được dùng liều lượng quá lớn, nếu không gặp quá nhiều ma thú thì ngươi chỉ có thể mất mạng. Phấn dẫn thú ở thể trạng bình thường cũng không hấp dẫn ma thú được, chỉ khi đến gần chỗ nóng, thì nó mới tản ra mùi vị khiến ma thú ngửi thấy.

Lúc trưa khi mình nhóm lửa quay thịt, cũng ở gần lửa phấn dẫn thú trong áo đúng lúc đó gặp nóng liền tản mát ra mùi vị, nhưng vì mình còn đang lo cho Tiểu Miên Miên, nên lui về phạm vị an toàn bên ngoài, mới không hấp dẫn được ma thú, nhưng khi mình vừa bước sâu vào trong rừng, thì ma thú liền nhào đến công kích mình, bắt đầu chỉ là hai, càng vào sâu hơn thì ma thú cũng bị hấp dẫn ra nhiều.

Người hãm hại mình, lòng dạ thực sự độc ác, xem ra hắn cũng rất hiểu mình, biết mình có thói quen nướng thịt ở sau núi, cho nên mới đem phấn dẫn thú bỏ lên áo khoác của mình a?

Hoa Miên Thần nghe xong Khanh Nguyệt nói rõ về phấn dẫn thú, liền tức giận rồi lại đau lòng, Khanh Nguyệt ở trong gia tộc lớn như vậy, thực sự là không dễ dàng, bất quá nàng đau lòng đồng thời cũng có nghi hoặc, trong tiểu thuyết Khanh Nguyệt cũng bị rơi vào hiểm cảnh như vậy sao? nếu hôm nay không có sự trợ giúp của mình thì Khanh Nguyệt cũng lành ít dữ nhiều.

Được rồi, Hoa Miên Thần lại nhớ đến trong tiểu thuyết viết Khanh Nguyệt đến hôm nay vẫn còn suy yếu, căn bản không thể đến sau núi huấn luyện. Vì có mình tối hôm qua đem thức ăn đến cho Khanh Nguyệt, cho nên Khanh Nguyệt mới được khôi phục thể lực, nên mới có thể đem mình đến sau núi này.

Trong tiểu thuyết viết, sau khi Khanh Nguyệt đến sau núi cũng không có chuyện gì a? Hoa Miên Thần vuốt cái đầu dùng sức hồi tưởng, rốt cuộc miễn cưỡng mới nhớ được, sau đó có vài cái huynh muội nhân lúc Khanh Nguyệt suy yếu liền đem giá quần áo của nàng phơi trong sân đẩy ngã, sau đó Khanh Nguyệt lại đem y phục giặt lại lần nữa, còn có cả phấn dẫn thú này. Xem ra người rắc phấn dẫn thú có thể loại trừ đám huynh muội ngu xuẩn này của Khanh Nguyệt rồi.

Khanh Nguyệt vốn đang tức giận nhưng nhìn thấy Hoa Miên Thần lay lay đầu nhỏ, liền lo lắng: "Tiểu Miên Miên làm sao vậy? có phải tiêu hao nhiều ma lực nên khó chịu không? hay là đói bụng rồi?" hỏi xong Khanh Nguyệt còn đem ma lực còn lại trong mình không nhiều thông qua khế ước truyền cho Hoa Miên Thần, bất quá lại bị Hoa Miên Thần cự tuyệt.

Nói đùa sao, thịt của hai con ma thú trưa nay là nàng ăn chùa sao? hiện tại ma lực của nàng còn rất nhiều a, nói đến đói bụng không biết Khanh Nguyệt có thấy đói bụng không? đã chiến đấu lâu như vậy, áo khoác trên người bị xé rách thành như vậy, còn có nhiều chỗ quẹt bị thương rồi a.

Càng thấy càng đau lòng, mặc dù trước kia mình huấn luyện trong tổ chức cũng có cực khổ, nhưng mình tốt xấu gì cũng có bạn bè giúp đỡ, bị thương giúp nhau thoa thuốc, đau đớn giúp nhau thoải mái. Nhưng Khanh Nguyệt ở Khanh gia, nàng chỉ có thể một mình im lặng liếm vết thương.

Khanh Nguyệt đang cảm thấy kỳ quái vì sao Hoa Miên Thần không nhận ma lực do mình cung cấp, liền thấy nàng chợt đứng dậy, sau đó nhảy lên bàn rồi vọt ra ngoài cửa sổ.

"Tiểu Miên Miên, ngươi đi đâu a?"

Hoa Miên Thần quay đầu liếc nhìn Khanh Nguyệt, rồi quay đầu chạy vào bóng đêm.

Tiểu Miên Miên, phải đi tìm thuốc trị thương cùng thức ăn cho mình an?! nháy mắt Khanh Nguyệt liền hiểu được tin Hoa Miên Thần muốn nói.

"Đúng là...." Khanh Nguyệt quay lưng lại, xoa xoa khóe mắt. Có Tiểu Miên Miên ở cùng hai ngày qua tâm lạnh như băng của nàng cứ vậy vô ý mà bị sưởi ấm, nàng biết tâm đóng băng quanh năm đang bắt đầu hoa tan. Ngay cả vừa rồi vì phấn dẫn thú mà nổi giận cũng chậm rãi nén xuống, nhưng mà đây chỉ là nén xuống chứ không hề quên.

Nhưng mà, Tiểu Miên Miên còn chưa quen thuộc đại trạch này, nó đi đâu tìm thuốc trị thương a? có bị người phát hiện không đây? Khanh Nguyệt cảm động một hồi, lại bắt đầu lo lắng. Quên đi, đừng nghĩ bậy a, Tiểu Miên Miên rất thông minh, phải tin tưởng Tiểu Miên Miên a.

Hoa Miên Thần thuần thục chạy đến phòng bếp, tiếp tục chọn lựa một đống thức ăn cho vào không gian, sau đó bắt đầu suy nghĩ tìm kiếm thuốc trị thương.

Phủ đệ Khanh gia lớn như vậy, có phòng bếp tất nhiên sẽ có phòng thuốc. Nhưng vấn đề là không biết thuốc để ở phòng nào? Hôm qua nàng dựa vào khứu giác tìm được phòng bếp, nên hiện tại nàng cũng thử dùng cách này lại xem sao?

Hoa Miên Thần cứ vậy một đường vừa đi vừa ngửi, thuốc không có mùi nồng như thức ăn, hơn nữa Khanh gia lại lớn, nàng tuần một vòng lớn quanh phòng bếp, không tìm thấy phòng thuốc. Lần nữa đi ngang qua cửa phòng Khanh Khôn, ánh mắt Hoa Miên Thần sáng lên. Mình đúng là làm chuyện dư thừa a, cần gì phải tìm phòng thuốc chứ? mấy cái loại công tử ca được nuông chiều này, chắc chắn trong phòng sẽ có đủ loại thuốc dự phòng sắn a?!

Khanh Khôn hôm qua mới bị Khanh Tiếu răn dạy, hôm nay vẫn còn tương đối ngoan ngoãn ở trong phòng. Trong viện của Khanh Khôn có mấy khối đá, đúng lúc có một khối ngay dưới cửa sổ phòng Khanh Khôn, Hoa Miên Thần nương theo tảng đá này nhảy lên cửa sổ, xuyên qua cửa sổ, nàng thấy Khanh Khôn mập mạp đang nằm trên giường ngáy khò khò ngủ.

Tên này, không ăn thì là ngủ, thảo nào mập như vậy.

Hoa Miên Thần bĩu môi, thò móng vuốt ra cẩn thận đẩy then cài cửa. Đến cả Khanh Nguyệt cũng không phát hiện, Hoa Miên Thần nho nhỏ như vậy lại có móng vuốt dài đến thế a.

"Lạch cạch."

Theo tiếng vang nho nhỏ, Hoa Miên Thần thuận lợi mở cửa sổ ra.

Gian nhà Khanh Khôn tương đối ngăn nắp, bất quá với tính nết ăn lại nằm của Khanh Khôn, xem ra đều là hạ nhân giúp hắn quét dọn. Cái phòng này so ra lớn hơn của Khanh Nguyệt, trong phòng còn ngăn ra được một gian, hiện tại Khanh Khôn nằm trong phòng ngủ như heo chết. Bên ngoài căn phòng này còn có một cái bàn, giá sách, đồ trang trí phẩm bên ngoài, còn có một cái tủ nhiều ngăn lớn.

Hoa Miên Thần nhẹ nhàng nhảy vào trong phòng, đi đến ngăn tủ. Ngăn tử trên cùng không thể mở được, chỉ có thể xem trước ngăn dưới cùng, đáng ghét, chân ngắn quá không thể dùng được a, lần sau cùng Khanh Nguyệt ra sau núi huấn luyện, mình phải rèn luyện cái thân thể này mới được a, tối thiểu tốc độ cùng sức bật không thể thấp được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!