Động tác của ba người Bích Vũ An rất nhanh, dù sao các nàng cũng chỉ có ba ngày nghỉ ngắn ngủi, ngày đầu tiên thương lượng với Khanh Nguyệt, được Khanh Nguyệt đồng ý các nàng mới liên lạc với Tào Ý.
Tào Ý nhận được thư của Bích Vũ An, thấy nàng miêu tả tiểu Miên Miên có bao nhiêu đặc biệt khả ái, mặt câu lên nụ cười ôn nhu. Hắn lập tức hồi thư cho Bích Vũ An, nói cho nàng biết chính mình cũng rất mong chờ tiểu triệu hoán thú này, nếu chủ nhân tiểu khả ái thực sự nguyện ý tặng nó cho mình nuôi, mình nhất định sẽ đối đãi với nó thật tốt.
Chuyện mang Hoa Miên Thần đi, cứ vậy được định, đáng tiếc Hoa Miên Thần thì lại không hề biết gì.
Tào Ý và Bích Vũ An hẹn gặp nhau sáng ngày thứ hai ở chợ gần trại huấn luyện, hai bên một bên đưa một bên nhận, quan trọng là Hoa Miên Thần có chịu nhận chủ nhân mới này hay không? mà cũng nên để bọn họ ở gần một khoảng thời gian ngắn. Dù nói thế nào thì Hoa Miên Thần cũng là một con triệu hoán thú có tính công kích, đối mặt với chủ nhân mới xa lạ, cũng nên cho nàng một chút thời gian thích ứng.
Định xong thời gian, Khanh Nguyệt và Bích Vũ An ba người từ biệt quay về phòng ngủ, đối với ánh mắt dò xét của Hoa Miên Thần, trong lòng ngoại trừ chột dạ, còn có đau lòng không nỡ. Xin lỗi tiểu Miên Miên, ta thực sự không thể kiềm chế được tình cảm của mình, vì ta, vì ngươi, chỉ có thể... đem ngươi rời xa ta. Nhịn xuống, cúi đầu tránh đi tầm mắt xao động của Hoa Miên Thần, Khanh Nguyệt giả vờ thản nhiên đi đến cạnh giường, ôm Hoa Miên Thần, sờ đầu nhỏ của nàng, vừa cười vừa nói: "tiểu Miên Miên, ở trại huấn luyện cũng lâu rồi, nhân dịp lần này được nghỉ, ta dẫn ngươi đến chợ gần trại huấn luyện chơi được không?"
Hả? Khanh Nguyệt biểu hiện cũng bình thường a? không lẽ do mình đa nghi? Hoa Miên Thần nghiêng đầu nhỏ, nhìn Khanh Nguyệt nãi thanh nãi khí kêu một tiếng.
"Ngao ~ " đúng là bị giam trong trại huấn luyện này quá lâu rồi, cũng nên ra ngoài thả lỏng một chút a.
Khanh Nguyệt nghe thấy tiểu nãi âm của Hoa Miên Thần, cái mũi liền đau xót, nước mắt thiếu chút thì rơi xuống. Sau này, nàng cũng sẽ không còn cơ hội nghe được âm thanh mềm mại của tiểu Miên Miên nữa, cũng không thể được ôm lấy cục bông nhỏ ấm áp nữa rồi. Khanh Nguyệt lại càng dùng sức ôm lấy Hoa Miên Thần cọ xát vào bộ lông của nàng. Cọ ào bộ lông mềm từng chút, âm thanh nàng buồn bã nói: "tiểu Miên Miên, ngày mai ngươi phải chơi thật vui."
hy vọng, ngày mai ngươi sẽ thích chủ nhân mới.
"Ngao ~ " khuôn mặt Hoa Miên Thần đỏ lên, cọ lại Khanh Nguyệt vài cái.
Đêm đó, Khanh Nguyệt chờ Hoa Miên Thần ngủ say, nhẹ nhàng rời giường. Nàng ngưng mắt nhìn Hoa Miên Thần ngủ say hồi lâu, cẩn thận hôn lên cái miệng của Hoa Miên Thần. Nhịn xuống d. ục vọ. ng muốn cạy ra cái miệng nhỏ kia, Khanh Nguyệt dán Hoa Miên Thần một hồi, liền đứng dậy, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Ban đêm gió lạnh khiến cả người Khanh Nguyệt xao đọng. Nàng dựa lưng vào cửa phòng, chậm rãi ngồi xuống.
Hiện tại nàng không thể bồi tiểu Miên Miên ngủ chung đêm cuối, chỉ cần nàng ôm tiểu Miên Miên một cái, trong đầu lại nghĩ đến đây là đêm cuối cùng, Khanh Nguyệt ngươi hay là dứt khoát phóng túng một lần, dù sao tiểu Miên Miên chỉ là triệu hoán thú, nó cái gì cũng không hiểu!
Tiểu Miên Miên cái gì cũng không hiểu, nhưng Khanh Nguyệt hiểu! tiểu Miên Miên chỉ là triệu hoán thú, Khanh Nguyệt ngươi không thể làm cầm thú!
Tội ác mãnh liệt ép bức Khanh Nguyệt xuống giường ra cửa, chỉ cần không ngủ bên cạnh tiểu Miên Miên, bị gió thổi lạnh đến tận xương, mới có thể khiến mình thanh tỉnh, chỉ cần mơ màng trong đêm như vậy thì sẽ không làm ra chuyện không thể tha thứ với tiểu Miên Miên.
Khanh Nguyệt cứ vậy ôm chính mình, dựa vào cửa, nhắm hai mắt lại, trong đầu lại nhớ đến lần đầu tiểu Miên Miên được triệu hoán đến cạnh mình rồi mọi chuyện diễn ra. Chờ đến trời gần sáng, nàng mới đứng đờ đẫn đứng dậy, nhẹ nhàng xoa hai chân đã chết lặng, chà xát hai tay đông cứng, lặng lẽ mở cửa phòng ra.
Cục bông nhỏ còn đang nằm trên giường ấm ngủ say. Nhưng buổi tối không có ngực của mình, bên cạnh tiểu Miên Miên không có nguồn nhiệt, tự thân cuộn thành một đoàn. Khanh Nguyệt nhìn cái đầu nhỏ mao nhung của Hoa Miên Thần lộ ra, cưng chiều lắc đầu, tiểu tử kia luôn ngủ như vậy, những triệu hoán thú khác cũng không tham ngủ như nó, ừm, luôn thích nằm ỳ, rời giường thì hay dỗi, tiểu tử kia bốc đồng như vậy, nếu trở thành triệu hoán thú khắp nơi nghe chủ nhân ra lệnh, đúng là ủy khuất cho nó.
Hẹn gặp lại, tiểu Miên Miên, hy vọng ngươi ở chỗ chủ nhân mới, sẽ đươc cưng chiều đến vô thiên. Sau này nếu có cơ hội, ta sẽ trốn ở một góc ngươi không thấy, từ xa nhìn ngươi, chỉ cần liếc mắt thôi cũng đủ rồi. Ta biết, làm chủ nhân của ngươi lại bỏ lại ngươi, chắc chắn sẽ không được ngươi tha thứ.
Tay phải Khanh Nguyệt run rẩy, muốn vuốt ve Hoa Miên Thần lần cuối cùng. Nhưng bàn tay lạnh cóng chỉ dám chạm hờ lên cái đầu của Hoa Miên Thần, từng chút miêu tả hình dạng cái đầu của nàng, rau đó lại rụt về. Hiện tại trời còn sớm, cả người mình đều là hàn khí, không nên khiến tiểu Miên Miên lạnh tỉnh.
Khi Hoa Miên Thần duỗi người một cái, từ trong chăn ấm áp bò ra ngoài. Khanh Nguyệt đã chuẩn bị xong bữa sáng cho nàng, ngồi đối diện trên bàn mỉm cười với nàng.
Thời gian ấm áp tốt đẹp như vậy, thực sự là điều bình thường mình đang kỳ vọng a ~
Hoa Miên Thần làm sao cũng không ngờ, cuộc sống đột nhiên đối với mình tàn nhẫn như vậy, sáng sớm lấy được flag, không đến hai giờ thì nhanh chóng bị vả mặt.
Trong phòng một tửu lâu trên phố, Bích Vũ An chỉ vào một nam nhân xa lạ nói với Hoa Miên Thần trong ngực Khanh Nguyệt: "tiểu Miên Miên, nhìn xem, vị này chính là biểu ca của ta Tào Ý, hắn chính là chủ nhân mới của ngươi sau này a ~"
Nam tử xa lạ, mang trên mặt nụ cười ấm áp như nắng, nhìn tiểu triệu hoán thú Hoa Miên Thần, hơi khom mình giới thiệu: "tiểu khả ái, chào ngươi, ta tên Tào Ý." nói xong câu này, năm tử đứng thẳng người đối với Khanh Nguyệt đang ôm Hoa Miên Thần cúi đầu nói: "chào Khanh tiểu thư, ta chính là biểu ca Vũ An, Tào Ý."
Khanh Nguyệt mặt không đối gật đầu với Tào Ý, người này, quả thực như là Vũ An nói, cảm giác ôn nhu khó nói, nho nhã.
Bọn họ đang làm gì vậy? chủ nhân mới cái gì? nam tử này là sao? không phải nói dẫn mình đi chơi thật vui sao? tình huống hiện tại này, sao có thể làm mình vui vẻ được?
Hoa Miên Thần hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Khanh Nguyệt. Không được, ngàn vạn lần không nên nghĩ như vậy, Khanh Nguyệt!
Khanh Nguyệt không dám nhìn vẻ mặt nóng nảy của Hoa Miên Thần. Nàng cố gắng bình thản, nói với Hoa Miên Thần: "tiểu Miên Miên, ngươi còn nhỏ, trại huấn luyện nguy hiểm không thích hợp với ngươi. Lần trước huấn luyện triệu hoán thú ngươi tránh được một lần, nhưng những lần sắp đến, ta không dám chắc ngươi có được vận khí như vậy.... cho nên, hiện tại cách tốt nhất, chính là để người rời khỏi trại huấn luyện triệu hoán sư này."
"Tiểu Miên Miên, xin lỗi, ta.... ta không phải chủ nhân xứng đáng, vì này chính là biểu cả Vũ An tên Tào Ý, ta nghĩ hắn so với ta sẽ thích hợp làm chủ nhân của ngươi hơn."
"Đó là dĩ nhiên." nụ cười trên mặt Tào Ý càng sâu, "tiểu triệu hoán thú xinh đẹp như vậy, thực sự là lần đầu ta nhìn thấy. Khanh tiểu thư ngươi cứ yên tâm đi! ta nhất định sẽ đem tiểu.... Miên Miên coi như hài tử của mình mà thương yêu chăm sóc."
"Ngao...." không muốn! ta không muốn ngươi mang ta đến cạnh kẻ không thân! tiểu chân ngắn của Hoa Miên Thần gắt gao bám lấy cánh tay Khanh Nguyệt, vì kích động không cẩn thận mấy cái vuốt nhọn đâm trúng thịt Khanh Nguyệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!