Khanh Nguyệt ăn xong bữa trưa, sau đó gói một đống đồ ăn, quay về phòng ngủ đút hết cho Hoa Miên Thần, sau đó nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên người nàng, cẩn thận giúp nàng băng bó vết thương. Đêm đó, Khanh Nguyệt lần đầu đem Hoa Miên Thần ôm vào ngực, cố gắng đè nén d. ục v. ọng trong lòng, chỉ im lặng ôm Hoa Miên Thần nằm cả đêm. Thời gian tiểu Miên Miên ở cạnh bồi mình không còn nhiều, chính mình phải biết quý trọng thời gian hiện tại
Còn Hoa Miên Thần lại nghĩ sau khi mình ra khỏi sân huấn luyện, Khanh Nguyệt sẽ tức giận vì mình tự ý hủy kế hoạch của nàng, không những không nghe lời nàng còn vào trong đại lâu huấn luyện triệu hoán thú, để một thân thương quay về, có thể đối mặt với mình sẽ càng lạnh lùng hơn. Nhưng không ngờ, Khanh Nguyệt lại thân cận với mình.
Lẽ nào mình đạt được mục đích rồi? cái này thực sự để cho Khanh Nguyệt hiểu rõ, cho dù dùng thái độ lạnh lùng ép mình trưởng thành, chính mình vẫn không thể trở thành triệu hoán thú thật sự? bất quá đúng như lời vị quan tuần tra kia nói, vận khí đúng là một phần của thực lực, Khanh Nguyệt nhiều lần tiếp nhận chính mình vận khí tìm được chỗ sống từ trong cái chết, về sau sẽ không ép mình trưởng thành nữa a?
Ôm ảo tưởng như vậy, Hoa Miên Thần kề sát ngực Khanh Nguyệt, tiến vào mộng đẹp.
Cứ vậy trôi qua một ngày, đến ngày thứ hai, tạp dịch thổi còi, biểu thỉ hôm nay tiếp tục huấn luyện. Mà huấn luyện bọn họ, chính là Nguyên giáo quan bọn họ thích nhất.
Khi mọi người vừa ăn xong tập hợp trên sân, nhiều người hưng phấn thảo luận chuyện hôm qua liên quan đến Vu Đạt La.
Khanh Nguyệt các nàng còn mơ màng nghe mỗi người một câu, rốt cuộc cùng hiểu được xảy ra chuyện gì.
Vốn dĩ, đại lâu huấn luyện triệu hoán thú từ ban đầu không có mật đạo gì cả, nhưng qua mỗi năm huấn luyện triệu hoán thú, luôn có vài triệu hoán thú tiềm lực tốt dùng ma pháp phá hỏng tưởng đại lâu, cho nên qua vài lần đại lâu huấn luyện triệu hoán thú, đều phải tiến hành sửa chữa. Cũng không biết Vu Đạt La đến trại huấn luyện làm giáo quan được bao lâu rồi, hắn đột nhiên tiếp nhận huấn luyện triệu hoán thú và công việc sửa chữa, sau đó, đại lâu nàu liền xuất hiện một cái mật đạo như vậy.
Còn vì sao Vu Đạt La đột nhiên tạo ra một cái mật đạo như vậy, sau một đêm đám người Tống tuần tra thẩm vấn thì mới hiểu được, thì ra mỗi năm luôn có vài tên kích động không phục tùng Vu Đạt La quản giáo, cho dù Vu Đạt La nhiều lần hại bọn họ, nhưng bọn họ vẫn có thể cắn răng chịu được. Để đám cứng đầu này chiến đấu với ma thú, không thể để quá mức, cứ vài tuần một lần, đối với thực lực không kém thì có thể tránh được miệng ma thú, thời gian còn lại Vu Đạt La đành phải cắn răng nhìn đám cừng đầu kia. Vốn Vu Đạt La không thể đơn giản động thủ với những triệu hoán sư kia, nên ngầm tìm cách động thủ với triệu hoán thú của bọn cứng đầu kia không phải tốt hơn sao? ở lâu một làm một cái mật đạo, phái mấy con ma thú mình thuần phục đến gi. ết ch. ết đám triệu hoán thú cứng đầu kia, để những kẻ không phục tùng mình, nếm mùi mất đi triệu hoán thú, đây không phải là hình phạt nặng nhất đối với những tên cứng đầu sao?
Cho nên những triệu hoán sư rời khỏi trại huấn luyện này đều biết, đại lâu huấn luyện triệu hoán thú chính là ác mộng của các triệu hoán sư và triệu hoán thú, cho dù là triệu hoán thú có mạnh hơn nữa đi vào đại lâu huấn luyện, chỉ cần là người Vu Đạt La ngứa mắt, triệu hoán thú của họ sẽ không thể sống sót ra khỏi đại lâu này được. Trước kia bọn họ không hiểu nguyên nhân bên trong, hiện tại tin rằng không lâu nữa mọi tin tức sẽ được truyền ra ngoài trại huấn luyện.
Năm nay, Vu Đạt La thẳng thừng nhắm vào Khanh Nguyệt và Hoa Miên Thần, là bởi vì cho dù toàn bộ triệu hoán sư và triệu hoán thú cộng lại cũng không thể đả thương được mình, bọn họ đã có nhiều chống đối mình, nhưng để lại sẹo trên mặt mình chỉ có duy nhất Hoa Miên Thần!
Nguyên ngày hôm qua bắt được Vu Đạt La chính là thủ phạm cho ma thú hại chết toàn bộ triệu hoán thú của tiểu đội tinh anh chủ thành, hôm nay quan tuần sát lại tiếp tục tra rõ toàn bộ nội tình của Vu Đạt La, đem toàn bộ mọi chuyện thương thiên hại lý của hắn moi ra. Càng đào sâu quan tuần tra càng thêm kinh hãi, Vu Đạt La làm giáo quan nhiều năm qua, trại huấn luyện của bọn họ cũng mất đi nhiều triệu hoán sư và triệu hoán thú vô tội.
"Vu Đạt La! ngươi cũng biết mỗi lần chúng ta đến biên giới chiến trường phía nam luôn thiếu triệu hoán sư, ngươi còn..." Tống tuần tra nổi danh là người thân thiện, nhưng lúc này xem hết mọi chuyện xấu xa mà Vu Đạt La làm, hắn cũng tức đến đá lăn Vu Đạt La bị trói hai tay sau lưng, "những triệu hoán sư cùng triệu hoán thú bị ngươi hại chết, bọn họ đến cả cơ hội ra chiến trường vì Long Châu thành chúng ta cũng không có, nhưng lại phải mất đi sinh mệnh tuổi trẻ trong trại huấn luyện này!"
"Phi --" Vu Đạt La nhổ một ngụm máu, nhìn Tống tuần tra cười lạnh nói: ".... phế vật đó, ở trong trại huấn luyện còn không chịu nổi, có lên chiến trường không phải cũng chịu chết thôi sao?" hắn biết bản thân hiện tại, cho dù hắn có khóc quỳ xin tha thứ, cũng không thoát được cái chết, vậy sao không kiên cường một chút.
"Ngươi còn dám nói!" Tống tuần tra lại đá Vu Đạt La một cước, "ta thà để các triệu hoán sư chết trên chiến trường, cũng không muốn họ chết trong tay loại người cặn bã như ngươi!"
Những quan tuần tra khác ở bên cạnh lạnh nhạt xem hết thảy, bọn họ cũng rất phẫn nộ với hành vi của Vu Đạt La, lấy đi nhiều sinh mệnh triệu hoán sư và triệu hoán thú như vậy, hèn chi mấy năm qua thu vào số lượng triệu hoán sư không ngừng tăng, nhưng số lượng triệu hoán sư ra chiến trường lại giảm đi. Trong đó Long Châu thành và các đại gia tộc có giao hảo, bọn họ tin tưởng trại huấn luyện có thể giúp hài tử nhà mình tốt hơn, mỗi lần đi thu triệu hoán sư họ đều mang hài tử nhà mình ưu tú nhất đến, nhưng mà lại không biết có bao nhiêu biến mất trong trại huấn luyện này? không biết có bao nhiêu triệu hoán sư mất đi thân phận? hiện tại chân tướng đã rõ ràng, bọn họ sau này làm gì còn mặt mũi đến gặp những gia chủ trưởng lão trong gia tộc kia? sao còn mặt mũi là tiếp tục thu lấy những triệu hoán sư kia?
Cho dù con cháu mình vào trại huấn luyện các gia tộc đồng ý ký hiệp nghị sinh tử, nhưng mà hiện tại biết hài tử nhà mình không phải được huấn luyện bình thường chết, mà bị giáo quan trong trại huấn luyện hại chết, bọn họ có thể cam tâm sao? việc này nếu lộ ra ngoài, sợ là muốn thu thêm triệu hoán sư càng thêm khó!
Các quan tuần tra tại chỗ không hẹn cùng có một ý kiến, chuyện mật đạo không thể dối được, những chuyện khác Vu Đạt La làm ở trại huấn luyện cùng với số lượng triệu hoán sư và triệu hoán thú bị hại chết, phải nghĩ cách dấu đi!
Từ lúc thành lập trại huấn luyện cho đến nay, từ ngày đầu tiên đã xuất hiện chuyện triệu hoán sư ở trong trại chết, là do.... một số triệu hoán sư được nuông chiều quá nhiều, nhịn không được huấn luyện cực khổ mà chết, năm đầu tiên trại huấn luyện hoạt động cũng là năm có nhiều triệu hoán sư chết nhất, nhưng khi Vu Đạt La tiếp nhận huấn luyện qua nhiều năm số triệu hoán sư chết so với nhiều năm qua triệu hoán sư chết trước kia cộng lại còn nhiều hơn!
Những con số đáng sợ, làm quan tuần tra như vậy sao dám nói ra? hoàn toàn để mọi chuyện trong trại huấn luyện công khai, sau này sao có thể đi thu triệu hoán sư? làm sao để triệu hoán sư ra chiến trường? đến khi đó không những chủ thành không phái triệu hoán sư đến giúp, mà những thành khác sợ là cũng không dám cho triệu hoán sư của họ và chiến sĩ đến đây giúp đỡ. Dù sao, các ngươi đối với triệu hoán sư Long Châu thành của mình ác độc như vậy, thì đối với những triệu hoán sư thành khác sao có thể nương tay a? đến khi đó, những triệu hoán sư quý báu của họ, rốt cuộc chết trên chiến trường hay là hại chết trong Long Châu thành, thì cũng không thể nào tra ra được.
Cũng may, hiện tại bên ngoài chỉ biết trong trại huấn luyện nổi tiếng nghiêm khắc, nhiều người cũng chỉ nghĩ nó là cuộc huấn luyện tàn khốc, cũng không biết thật sự bên trong có giáo quan hãm hại triệu hoán sư. Những quan tuần tra nhìn nhau, sau đó cho người mang Vu Đạt La xuống.
Bò cạp vương của Vu Đạt La tối hôm qua đã bị voi Lăng Tuyết của Tống tuần tra hạ gục, những ma thú hắn thuần phục đều bị giết hết. Nhưng những hình phạt này đối với Vu Đạt La là không đủ, bọn họ phải đem chuyện xảy ra báo cáo với thành chủ, để hắn đứng ra tự mình nói với thành chủ
- chủ thành. Toàn bộ tộ Vu Đạt La phạm phải, chỉ có thể mang đầu sỏ gây chuyện Vu Đạt La đem giao cho những gia tộc ở chủ thành để bọn họ hả giận.
Khi nhóm người Khanh Nguyệt bắt đầu kết thúc một ngày huấn luyện, thì thành chủ Long Châu thành là Minh Thừa Thiên cũng đang đọc thư do các quan tuần tra gửi đến bằng triệu hoán thú sáu giai Tật Phong điêu. Nhìn từng tội trạng của Vu Đạt La trên thư, ánh mắt Minh Thừa Thiên từng chút lạnh đi. Vu Đạt La, còn có đám giáo quan hùa theo Vu Đạt La, còn có.... phó thành chủ Trần Vinh Hoa, hiện tại các ngươi một người chạy cũng không thoát được!
Vò nát thư trong tay, Minh Thừa Thiên thở dài một hơi, bình phục tâm tình, sau đó chuẩn bị một tờ giấy trắng, cầm bút viết thư cho chủ thành
- thành chủ. Thú triều ở biên giới phía nam mỗi ngày càng thêm nghiêm trọng, nhớ năm trước các ma thú phát động công kích cũng đã chiếm đến vùng biên của một trấn nhỏ. Khi đó tính mạng cư dân trong trấn gặp đầy nguy hiểm, nếu không phải nhờ những thành khác trợ giúp đến đúng lúc, hậu quả cũng khó mà lường được!
Hiện tại có chủ thành giúp đỡ, cho dù thế nào cũng không thể buông tha được!
Nhớ đến trong thư Vu Đạt La thu được không ít đồ tốt từ các gia tộc, lấy một phần của họ trước khi triệu hoán sư vào trại huấn luyện xin được "chiếu cố đặc biệt". Minh Thừa Thiên hừ lạnh một tiếng, nói vậy Vu Đạt La kia và phó thành chủ cũng đã tích của nhiều năm rồi, xem ra của cải của bọn hắn cũng phong phú lắm a? nếu đem hết bồi tội cho các gia tộc chủ thành, không biết bọn họ có tha thứ cho không? nếu không thể tha thứ, thì vẫn còn của cải những giáo quan theo Vu Đạt La a!
Những triệu hoán sư tinh anh chủ thành, mỗi người ôm mặt khóc quay về chủ thành, những triệu hoán sư khác trong trại huấn luyện nhìn thấy hả hê không ít. Mấy thiếu gia tiểu thư kia không phải luôn tự cho mình là siêu phàm sao? không phải luôn khinh thường cái chỗ huấn luyện triệu hoán sứ nho nhỏ này của bọn họ sao? bây giờ bọn họ quay về chủ thành, thân phận từ triệu hoán sư tôn quý trở thành một người bình thường, sự chênh lệch không khác gì dòng sông với biển rộng, sau này bọn họ cũng sẽ được trải nghiệm cảm giác từng kỳ thị người khác a.
Sau khi nhóm "triệu hoán sư tinh anh" rời đi, đợt thứ hai rời đi chính là những triệu hoán sư đã mất đi triệu hoán thú ở lâu một. Khanh Khôn dẫn đầu năm triệu hoán sư đeo hành lý của mình, nhìn cửa trại huấn luyện một cái, sau đó đỏ mắt leo lên xe ngựa quay về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!