Khanh Nguyệt thông qua linh hồn khế ước, thử gọi Hoa Miên Thần, nhưng có thể do nguyên nhân khoảng cách xa, Hoa Miên Thần cũng không có đáp lại. Vì vậy nàng cũng giống các triệu hoán sư tinh anh, vừa gọi Hoa Miên Thần vừa tìm kiếm cục bông trắng nhỏ. Ba người Bích Vũ An thấy vậy, cũng đi theo tìm giúp.
"Miên Miên, tiểu Miên Miên --"
Khanh Nguyệt chỉ kêu một tiếng, liền nghe thấy thấy được một tiếng đáp lại yếu ớt.
"Ngao... "
Không chỉ Khanh Nguyệt nghe thấy, Bích Vũ An cũng dừng bước lại, xoay người nghi ngờ hỏi Khanh Nguyệt: "Khanh Nguyệt, ngươi có nghe tiếng tiểu Miên Miên kêu không?"
Không chờ Khanh Nguyệt trả lời, Bích Thiên Thiên bên cạnh hưng phấn kêu to: "ở đó! tiểu Miên Miên ở trên cây cột kia!"
Khanh Nguyệt nhìn theo hướng ngón tay Bích Thiên Thiên chỉ, liền thấy cách hàn băng mãng xà không xa, trên đỉnh cái trụ lớn, chậm rãi thò ra một cái đầu nhỏ tròn tròn.
"Tiểu Miên Miên, không sao rồi, xuống đây đi." Khanh Nguyệt đến dưới trụ, hướng về phía Hoa Miên Thần giang hai tay.
Bất quá Hoa Miên Thần hiện tại cũng không còn sức để nhích đến gần mép trụ. Toàn bộ ma lực của nàng đã hao hết không còn, hạt châu màu tím đậm trong cơ thể hiện tại màu sắc hầu như trong suốt. Cho nên vừa rồi nàng cảm nhận được Khanh Nguyệt gọi nàng thông qua khế ước linh hồn, nhưng nàng không còn sức đáp lại.
Hoa Miên Thần sở dĩ trở nên yếu như vậy, tất cả đều phải nói đến tối qua.
Tối hôm qua, Hoa Miên Thần dùng một lần phép thuật cao cấp, hù dọa hàn băng mãng xà và triệu hoán thú xung quanh, sau khi hàn băng mãng xà bị thương nặng, nàng liền nhảy xuống trụ, sau đó lần lượt lấy mạng từng con triệu hoán thú kia. Tuy nói là sân huấn luyện lâu một, Hoa Miên Thần cũng không muốn lấy mạng đám triệu hoán thú này, nhưng mà trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ!
cho dù đám triệu hoán thú vô tội này chỉ nghe lời chủ nhân của chúng công kích mình, nhưng.... thật xin lỗi, có trách thì trách Vu Đạt La đi a! nghe bên tai từng tiếng kêu thê thảm, Hoa Miên Thần không chút lưu tình phóng ra ma pháp băng hệ. Nàng cố gắng một kích giết hết, để đám triệu hoán thú này đi không thống khổ.
Khi Hoa Miên Thần kiểm tra xác nhận các triệu hoán thú ở lâu một đã chết hết, nàng phát hiện có khối đá trên nóc nhà không ổn. Trải qua việc từng đột nhập mật thất của Khanh Khiếu, Hoa Miên Thần cũng mẫn cảm với những cục đá này. Nơi này, không lẽ là mật thất? Hoa Miên Thần không chút do dự đạp viên đá kia, kéo theo đó là âm thanh "ầm ầm" một viên đá trên tường chậm rãi di chuyển, sau đó để lộ một cửa động đen như mực.
Thì ra là vậy! đây là một cái cửa động! Hoa Miên Thần ở cửa động nhìn xung quanh một hồi, liền nhanh chóng phán đoán. Vu Đạt La để cho hàn băng mãng xà từ chỗ này tiến vào sân huấn luyện đại lâu! khi cửa động mở ra thì Hoa Miên Thần xoay người rời đi. Hiện tại, nàng định nò lê trụ đá, giả vờ bản thân trốn trên trụ để tránh chết.
Trong lúc Hoa Miên Thần quay về trụ, nàng dùng lợi trảo nhanh nhẹn leo lên, hàn băng mãng xà đang nằm co mình trên đất không nhúc nhích đột nhiên bật dậy tấn công Hoa Miên Thần, không ngừng phóng hơn mười lần băng châm. Băng châm công kích vừa mạnh vừa nhanh, hoàn toàn không giống một hàn băng mãng xà bị thương phóng ra. Hoa Miên Thần bò lên trụ tránh không kịp, nên bị trúng vài cái băng châm, từ trên cột ngã xuống.
Sao lại như vậy? Hoa Miên Thần chịu đựng đau nhức trên lưng, cố gắng đứng dậy tránh băng châm đâm tới. Con ma thú chết tiệt này, không phải là tiến giai rồi chứ?
Hàn băng mãng xà bị Hoa Miên Thần làm trọng thương, đột nhiên vung đầu lên, thè lưỡi, dùng tư thế bò hình chữ "S" lao về phía Hoa Miên Thần.
Hoa Miên Thần thấy hàn băng mãng xà như vậy, trong lòng trầm xuống, chết tiệt, con ma thú này thực sự tiến giai rồi a! hơn nữa, nhìn bộ dạng của nó hiện tại hung hăng, khả năng là do phép thuật cao cấp của mình làm biến dị!
Trong truyện có nói rõ, ma thú và triệu hoán thú không giống nhau, chỉ cần chúng phát sinh biến dị, cho dù có bị thương nặng hơn thì dưới sự biến dị kích thích sẽ khỏi hẳn. Theo thế giới cũ Hoa Miên Thần ở mà nói, đủ máu đủ lực thì sống lại! hơn nữa bọn chúng đối mặt với thời điểm nguy hiểm, thì sẽ bộc lộ tiềm lực, tốc độ tiến giai so với triệu hoán thú nhanh hơn gấp mười lần!
Nếu triệu hoán thú đột nhiên tiến giai như vậy trọng lúc chiến đấu, chỉ có thể tạo cơ hội cho kẻ thù. Nhưng ma thú chỉ cần cho chúng thời gian ngắn ngủi là có thể nhanh chóng tiến giai hoàn toàn, đồng thời thực lực tăng mạnh!
Chính mình trước đó chỉ lo tiệu diệt đám triệu hoán thú, mà hoàn toàn không để ý hàn băng mãng xà trọng thương có gì khác thường không, đúng lúc đủ thời gian cho hàn băng mãng xà biến dị và tiến giai.
Hiện tại mình và hàn băng mãng xà ngang cơ sao? không thể a!
Hoa Miên Thần nhìn hàn băng mãng xà vọt về phía mình, liền phóng ra một bức tường lửa, đồng thời mở rộng vách tường, khiến hàn băng mãng xà không thể lùi lại được. Hai bên tường đều vững chắc, hàn băng mãng xà không thể đi luồn qua được, trừ phi nó tìm được cửa khác đi vào.
Đáng tiếc, ma thú trung giai không có thông minh. Cách một cái tưởng lửa dày hàn băng mãng xà liền phóng băng châm, nhưng băng châm đụng phải tường lửa thì nhanh chóng tan ra.
Cơ hội tốt, Hoa Miên Thần không để ý vết thương trên lưng, lấy trong không gian ra một đống đồ ăn, điên cuồng ăn vào. Thật là, trong lúc đánh nhau căng thẳng như vậy còn ăn cái gì chứ, mình đúng là người đầu tiên a!
Đến khi Hoa Miên Thần cảm thấy ma lực vừa đủ mạnh rồi, tường lửa cùng dần yếu đi, hàn băng mãng xà thử phá tường lửa, Hoa Miên Thần bắt đầu súc ma lực, dùng một cái phép thuật cao cấp lớn mạnh hơn.
Chờ hàn băng mãng xà xuyên qua tường lửa được, chào đón nó chính là băng gai to bằng một nửa thân của nó. Băng gai này mặc dù so với băng châm nhỏ hơn nửa, nhưng nó dễ dàng phá được phòng ngự của hàn băng mãng xà, khi hàn băng mãng xà xuyên qua tường chui đầu vào, trong tích tắc, thân thể to lớn của hàn băng mãng xà hoàn toàn ngã xuống đất.
Phù
-- nguy hiểm thật, còn sống a. Hoa Miên Thần không thể không bội phục sinh mệnh cứng rắn của hàn băng mãng xà, chỉ để ý mỗi mình, nhưng mà.... có thể dưới sự công kích của ma pháp cao cấp có thể thở dốc được, không hổ là ma thú biến dị a! Hoa Miên Thần cảm thán đồng thời vung lên lợi trảo của mình, vẽ lên người hàn băng mãng xà thật nhiều vết thương lớn nhỏ.
Làm xong mọi thứ, thần kinh căng chặt của Hoa Miên Thần rốt cuộc cũng thả lỏng, ngay sau đó là cơn choáng váng kéo đến. Không xong rồi, không phải là mất máu quá nhiều đó chứ? vì bị thương sau lưng, Hoa Miên Thần cũng không biết trên lưng mình bị băng châm đâu rất sâu. Nàng lắc lư đến trụ đá, liều mạng tỉnh táo bò lên đỉnh cột, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!