Một đêm trôi qua, các triệu hoán sư đều dậy thật sớm, vì muốn tới trước giờ huấn luyện hôm nay để gọi triệu hoán thú trước cửa đại lâu, muốn dùng linh hồn khế ước để xem thử triệu hoán thú của mình còn sống tốt không.
Khanh Nguyệt cùng Bích Vũ An ba người cũng đang xen lẫn trong nhóm người nhộn nhạo kia.
"Sao rồi? có thể liên lạc được không?" Bích Vũ An nóng ruột hỏi Khanh Nguyệt.
Khanh Nguyệt lắc đầu nói: "không được, khoảng cách xa quá..."
"Ai nha.... ngươi ở lâu một thôi mà còn không dùng khế ước liên lạc được, chúng ta thì càng khó nói rồi a." Tào Văn thở dài, thấy Khanh Nguyệt híu chặt chân mày, liền an ủi nàng: "Khanh Nguyệt ngươi đừng lo lắng quá, ngươi xem hiện tại ngươi thấy linh hồn khế ước giữa ngươi và tiểu Miên Miên vẫn còn, nói rõ tiểu Miên Miên còn sống tốt, đã qua một ngày rồi, tiếp theo cũng sẽ thuận lợi như vậy thôi!"
"Ai mà biết được!" nghe Tào Văn an ủi, nhưng Khanh Nguyệt vẫn buồn như cũ, "có thể đám triệu hoán thú kia, muốn..." giữ tiểu Miên Miên lại để đùa mấy ngày.
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều quá, hiện tại bốn người chúng ta cùng linh hồn khế ước vẫn còn, như vậy với chúng ta cũng là tin tốt rồi. Triệu hoán thú của chúng ta cố gắng sống sót trong đại lâu thì chúng ta cũng nên cố gắng tập luyện a!"
Đang lúc Bích Thiên Thiên giơ tay nói lời chí khí hùng hồn, đám tiểu đội tinh anh vẻ mặt hoảng hốt chạy đến.
Sao bọn họ lại chạy đến đây? vẻ mặt mọi người đều nghi hoặc. Theo lý, thực lực triệu hoán thú của những người này không phải là đáng yên tâm nhất sao? hôm qua bọn họ còn để triệu hoán thú của mình vào đại lâu sớm nữa a! khi mọi người nhìn lại, thỉ chỉ có khả năng triệu hoán thú của họ đuổi giết triệu hoán thú của người khác, nhưng nhìn bộ dạng bọn họ như vậy, không lẽ....
Triệu hoán thú của những người này đã xảy ra chuyện?
Một khi triệu hoán thú được chủ nhân của nó triệu hồi đến, thì linh hồn của cả hai sẽ được gắn với nhau vĩnh viễn bằng khế ước khắc sâu vào linh hồn, không thể nào tiêu trừ được, trừ phi.... triệu hoán sư chêt, hoặc là triệu hoán thú chết! mà hiện tại, tiểu đội triệu hoán sư tinh anh này cảm nhận được khế ước linh hồn của mình đã hoàn toàn biến mất, biến mất sach sẽ!
"Mở cửa! chúng ta muốn đi vào!" Lôi Chương tức giận nhìn giáo quan và tạp dịch đang canh cửa rống lến, đám triệu hoán sư tinh anh đứng sau lưng hắn vẻ mặt đầy lo lắng.
"Cái này... nhưng mà.... Vu giáo quan đã ra lệnh trong một tuần này cho dù ai cũng không được vào...." giáo quan đứng thủ ở cửa mặt khó khăn giải thích.
"Không cần nhưng là gì hết! các ngươi phải mở liền cho ta! Vu Đạt La có ý kiến thì goi hắn đến tìm ta!" Lôi Chương càng không kiên nhẫn được, trong lòng dư cảm không may càng mạnh.
Tối qua tiểu đội bọn họ còn vừa cười vừa nói mang triệu hoán thú của mình vào đại lâu, cùng lắm thì hợp tác cùng trêu chọc triệu hoán thú của người nào đó như con mồi thôi, không ngờ sáng nay, khi bọn họ tỉnh lại, thì phát hiện linh hồn khế ước triệu hoán thú của mình biến mất.
Chưa kịp rửa mặt, mọi người kéo nhau đến hỏi, phát hiện khế ước biến mất không phải một người, mà là cả tiểu đội cho triệu hoán thú vào trong lâu một, toàn bộ linh hồn khế ước đều biến mất.
Nhất định là đã xảy ra chuyện!
Lôi Chương nghĩ đến Cuồng Diễm Sư của mình chết, sau khi mình về chủ thành địa vị của mình ở Lôi gia sẽ xuống dốc không phanh, biểu tình trên mặt càng trở nên độc ác, "mở cửa ra! lão tử kêu các ngươi mở cửa ra cho ta! tai điếc rồi hả?"
Các giáo quan nhìn nhau, thấy người dẫn đội đều đang nổi giận, người còn lại vội đi báo với Vu Đạt La.
Trong lúc tiểu đội tinh anh còn đang cãi vã với giáo quan coi đại lâu, thân ảnh béo tốt liền vọt đến, đi theo đến còn có âm thanh gào khóc.
"Oa
-- linh hồn khế ước của ta và heo Ô Chỉ biến mất rồi! có phải heo Ô Chỉ của ta chết rồi không?" người này chính là Khanh Khôn.
Âm thanh của Lôi Chương và tiếng khóc của Khanh Khôn, bốn người Khanh Nguyệt đều nghe thấy hết, các nàng nhìn nhau, vẻ mặt càng lo lắng hơn. Tiểu Miên Miên, tốt nhất không nên có việc gì a!
Đám người Lôi Chương nghe tiếng Khanh Khôn kêu khóc, sắc mặt cứng đờ, mắt trừng lên nhìn giáo quan thủ vệ muốn phun ra lửa.
"Mở cửa ra! ta nói lần cuối! nếu không mở cửa thì chúng ta sẽ xông vào!"
"Ê ê ê, mới sáng sớm, Lôi nhị thiếu gia của chúng ta sao lại tức giận như vậy a?" Vu Đạt La được tạp dịch hướng dẫn, rốt cuộc cũng mò đến.
"Vu giáo quan, phiền ngươi nói bọn họ mở cửa ra, triệu hoán thú của tiểu đội ta gặp chuyện không may rồi!"
Gặp chuyện không may sao? sao có thể? trong lòng Vu Đạt La sợ hãi, tối qua khi mình đem hàn băng mãng xà cho vào mật đạo, còn dặn dò nó nhiều lần, không cần đụng những triệu hoán thú khác, chỉ cần gi. ết ch. ết con nhỏ nhất lông trắng rồi rút lui. Nhưng hiện tại nhiền biểu tình đám thiếu gia tiểu thư này... không lẽ hàn băng mãng xà đụng phải triệu hoán thú khiêu khích nó, hung tính quá độ, nên.....
Càng nghĩ Vu Đạt La càng không dám nghĩ nữa, tiểu đội triệu hoán sư này ngoại trừ nhị thiếu gia Lôi gia và tam tiểu thư Lôi gia ra hắn không thể chọc ra, thì còn lại tam thiếu gia Lỗ gia và nhị tiểu thư Bàng gia.....
"Hắc.... hắc hắc. Lôi nhị thiếu gia ngài nói đùa, tiểu đội triệu hoán thú của các ngươi làm sao có thể.... gặp chuyện không may được? lẽ nào mọi người không tin thực lực triệu hoán thú của mình sao? nên biết là triệu hoán thú của các ngươi cùng ở lâu một, đều là...." một đám phế vật vô cùng yếu đuối a! nụ cười Vu Đạt La rất mất tự nhiên, mồ hôi không thể khống chế được chảy xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!