Kỳ thực Khanh Nguyệt cũng đã nghĩ đến, mình có thể đem tiểu Miên Miên thu hồi vào không gian triệu hoán thú, ngày mai liều mạng không cho nó ra. Nhưng mà, trong trại huấn luyện còn có một đám người thực lực mạnh hơn nàng, mình và Vu Đạt La liều mạng thì sẽ không chịu được! Lỡ như mình chết, không gian triệu hoán thú cũng biến mất, tiểu Miên Miên vẫn không thể chạy thoát được vận rủi.
Nhưng nghĩ lại, mang tiểu Miên Miên đến rừng Thanh Nam mới là cách tốt nhất.
Khanh Nguyệt đến trước cửa phòng ngủ của mình, ba người Bích Vũ Anh nhìn Khanh Nguyệt một chút, cuối cùng Bích Vũ An mở miệng: "Khanh Nguyệt, hôm nay chúng ta không vào, vì phải về uy cho triệu hoán thú của chúng ta, ngươi... thái độ buổi chiều đối tới tiểu Miên Miên... đừng có lãnh đạm quá."
Đối với tiêu Miên Miên đừng lãnh đạm sao? Khanh Nguyệt mím môi một cái, khi bóng lưng ba người không còn, mới xoay người mở cửa. Có thể, chiều nay là khoảng thời gian cuối cùng nàng ở cùng tiểu Miên Miên. Tối nay nàng mang tiểu Miên Miên đến rừng Thanh Nam, ngày mai có thẻ sẽ bị đuổi khỏi trại huấn luyện, sau đó sẽ đến rừng Thanh Nam tìm tiểu Miên Miên, chỉ cần đi theo đường đó quanh trại rồi vào rừng Thanh Nam.
Đến khi đó, cũng không biết có thể tránh thoát được ma thú cao giai hay không, có thể an toàn tìm được tiểu Miên Miên mang nó ra khỏi rừng không.....
"Tiểu Mên Miên..." mở cửa ra, Khanh Nguyệt nhìn cục bông nhỏ nằm trên giường một tiếng.
Miên Hoa Thần nằm trên giường vội vàng nuốt cho xong miếng thịt nướng, giật giật lỗ tai, điểu chỉnh tư thế của mình, đem cái mông nhắm ngay Khanh Nguyệt. Hừ! không phải còn lạnh nhạt đối đãi với lão nương sao? lão nương cũng không thèm để ý ngươi a!
Khanh Nguyệt nhìn chuỗi hành động của Hoa Miên Thần, viền mắt không nhịn được mà đỏ lên. Cảnh tượng như vậy, sau này không biết có thể còn nhìn thấy được không! nếu mình bị đuổi khỏi trại huấn luyện, cho dù liều mạng thì cũng phải mang tiểu Miên Miên ra ngoài!
Hoa Miên Thần thấy không có động tĩnh, nghi ngờ xoay người, cái đầu nhỏ nhìn thoáng qua Khanh Nguyệt, sau đó liền thấy viền mắt Khanh Nguyệt đỏ lên.
"Ngao?" làm sao vậy? Hoa Miên Thần mềm mại kêu một tiếng.
Tiểu nãi âm đã lâu không kêu khiến Khanh Nguyệt đứng tại chỗ rơi lệ.
"Tiểu Miên Miên..." Khanh Nguyệt khống chế xúc động của mình để không phải ôm Hoa Miên Thần, chậm rãi đến cạnh giường ngồi xuống, nhìn thẳng Hoa Miên Thần, "tiểu Miên Miên, buổi chiều ta không có huấn luyện, chúng ta bây giờ đến rừng Thanh Nam nướng thịt cho ngươi a!"
Nghe Khanh Nguyệt nói như vậy, nhìn thấy nàng không cầm được nước mắt, Hoa Miên Thần càng nghi ngờ nhiều hơn. Phải rồi, thời gian huấn luyện còn chưa kết thúc, Khanh Nguyệt sao lại quay về sớm như vậy?
Khanh Nguyệt thấy Hoa Miên Thần vẫn nhìn mình không có phản ứng, liền đưa tay ra ôm nàng vào lòng.
Hoa Miên Thần cảm thụ được ấm áp đã lâu, viền mắt cũng hồng lên. Khanh Nguyệt... Khanh Nguyệt... nếu sau này ngươi cũng ôn nhu như bây giờ gọi ta, ta sẽ tha thứ thái độ lạnh lùng mấy ngày qua của ngươi.
Khanh Nguyệt cảm nhận Hoa Miên Thần đang cọ cọ trước ngực mình, tay mình bắt đầu run rẩy vuốt ve bộ lông trắng mềm kia.
"Ngao --" Hoa Miên Thần sảng khoái kêu một tiếng. Tuy hôm nay Khanh Nguyệt nhìn kỳ quái, nhưng nếu quan hệ giữa nàng và Khanh Nguyệt cứ như vậy thì sẽ tốt hơn, đúng vậy a.
"Tiểu Miên Miên, giờ chúng ta lén đến rừng Thanh Nam, ngươi phải ngoan một chút." Khanh Nguyệt lại vuốt ve Hoa Miên Thần mấy cái, nhưng cũng không muốn ngừng tay. Mở cửa nhìn một chút, không có ai. Khanh Nguyệt ôm Hoa Miên Thần vội vàng đi về hướng tây, chỉ trong chốc lát liền thấy được vài triệu hoán sư đang đứng ở bãi đất trống trò chuyện với triệu hoán thú của mình.
Thật kỳ quái, sao hôn may triệu hoán sư lại rảnh rỗi như vậy? còn có triệu hoán sư lại còn kêu triệu hoán thú của mình ra nói chuyện a! Hoa Miên Thần ở trong ngực Khanh Nguyệt thấy hết mọi thứ, thấy kỳ quái ngẩng đầu nhỏ nhìn Khanh Nguyệt. Khanh Nguyệt nhận thấy được ánh mắt của Hoa Miên Thần, sờ đầu nhỏ của nàng, "tiểu Miên Miên ngoan a, chút nữa đến rừng Thanh Nam ta sẽ giải thích với ngươi."
Khanh Nguyệt nhân lúc các triệu hoán sư đang lo cho triệu hoán thú của họ, cẩn thận rời xa họ, đi thật nhanh đến cánh cửa bên hông. Mở cửa ra rồi nhẹ nhàng đóng lại, Khanh Nguyệt đi vào con đường trong khe sâu, tâm lúc này mới hạ xuống. Nàng ôm Hoa Miên Thần đi qua khe về bìa rừng Thanh Nam.
"Ngao?" hiện tại có thể nói cho ta biết, hôm nay xảy ra chuyện gì a? Hoa Miên Thần được Khanh Nguyệt cẩn thận thả xuống đất, lại vội vàng xông đến trước mặt Khanh Nguyệt ngao một tiếng.
"Tiểu Miên Miên...." Khanh Nguyệt hé miệng, cuối cùng lại thay đổi nói thành: "giờ ta đi săn thú trước cho ngươi, chờ ngươi ăn no rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết." nói xong cũng không chờ Hoa Miên Thần tỏ thái độ, liền đi vào rừng.
Hoa Miên Thần bắt đắc dĩ, đành phải dùng tiểu chân ngắn đuổi theo.
Cứ vậy, Khanh Nguyệt cho Hoa Miên Thần ăn no, sau đó mang đồ ăn cho Hoa Miên Thần cất trữ trong không gian, bận đến trời tối thui rồi mới ôm Hoa Miên Thần tìm một chỗ nghỉ ngơi.
"Tiểu Miên Miên..."
"Ngao?" rốt cuộc nói rồi sao?
"Tối nay ngươi ở lại ngoài rừng Thanh Nam được không?"
"!!!" đệch, nha đầu Khanh Nguyệt chết tiệt này, hôm nay đột nhiên đối tốt với ta như vậy, thì ra là muốn vứt bỏ ta! "Ngao ngao ngao!" không được! dựa vào cái gì! lão nương là triệu hoán thú của ngươi mà!
Khanh Nguyệt thấy Hoa Miên Thần trong ngực mình xù lông, liền vươn tay vuốt lông cho Hoa Miên Thần, bất quá Hoa Miên Thần lại tránh khỏi tay Khanh Nguyệt.
"Xin lỗi tiểu Miên Miên...." Khanh Nguyệt ngẩng đầu, cố gắng không cho nước mắt của mình chảy xuống, "ngươi có lẽ phải ở đây một đêm, cũng có thể vài đêm.... thậm chí.... là thời gian dài hơn..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!