Chương 40: (Vô Đề)

Hoa Miên Thần bị Vu Đạt La và Lôi Giác cùng nhớ đến, lúc này mới chậm rãi tỉnh lại. Nàng không biết mình đã hôn mê vài ngày rồi, nhưng mấy ngày qua qua, nàng mơ màng ngoại trừ ma lực trong cơ thể tự động giúp nàng loại trừ độc tố xâm hại, thì tự mình cũng thỉnh thoảng đều ma lực để đối kháng với độc tố, thậm chí là thôn phệ đốc tố này. Từ bắt đầu còn miễn cưỡng chống lại, sau đó thành thong thả thôn phệ, cuối cùng trước khi tỉnh lại, hạt lam châu ma pháp dưới sự thúc giục của Hoa Miên Thần, hóa thành một mảnh lam quang, đem độc tố còn lại trong cơ thể thôn phệ sạch sẽ. Cùng lúc đó, Hoa Miên Thần phát hiện hạt châu nhỏ màu xanh trong cơ thể sau khi thôn phệ xong, thì bắt đầu chậm rãi sinh biến hóa. Nguyên bản hạt châu nhỏ màu lam bình thường, liền biến thành màu tím, hình dạng hạt châu so với trước lớn gấp hai lần!

Chắc là tiến giai lần nữa a? không biết Khanh Nguyệt lần này có phát hiện trước mình không....

Trong lòng Hoa Miên Thần đầy mong chờ, cố gắng mở hai mắt ra, hiện tại khuôn mặt Khanh Nguyệt lo lắng, liền hiện trước tầm mắt Hoa Miên Thần

"Tiểu Miên Miên, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi?"

Khanh Nguyệt vừa quay lại phòng ngủ, cảm giác Miên Hoa Thần trên giường có dị động, liền tiến đến cạnh giường, mắt cũng không chớp một cái nhìn chằm chằm Hoa Miên Thần, sợ mình bỏ lỡ điều gì.

"..." Hoa Miên Thần hé miệng, cố gắng phát ra chút âm thanh, đáng tiếc yết hầu khô khốc, chỉ phát ra được chút âm thanh nhỏ xíu.

Hoa Miên Thần thấy khô họng, nhưng không trở ngại Khanh Nguyệt thay Hoa Miên Thần cảm nhận. Nàng nhìn Hoa Miên Thần như vậy, chủ động đứng dậy giúp Hoa Miên Thần rót một chén nước, sau đó ôm Hoa Miên Thần vào ngực, cẩn thận để chén kề miệng nàng.

Cái ôm ấm áp quen thuộc đầy mong chờ a! Hoa Miên Thần nhắm mắt lại cảm thán một chút, thuận theo hé miệng.

Khanh Nguyệt vừa nhìn thấy cái lưỡi phấn nộn của Hoa Miên Thần, ánh mắt lóe lên tia phức tạp, sau đó nghiêm túc làm như không có gì cho Hoa Miên Thần uống nước. Uống nước xong, Hoa Miên Thần cảm giác mình không còn mệt mỏi như trước, lại dò xét hạt châu màu tím trong cơ thể mình, màu sắc hình như đâm hơn một chút. Không lẽ, vì ma lực trong cơ thể mình khô kiệt, toàn thân suy yếu, cho nên không phát ra âm thanh được?

bất quá hiện tại mình cũng vừa uống chút nước rồi, ma lực có tăng lên, dường như... tiến giai xong thì mình hấp thụ ma lực cũng dễ dàng hơn rồi?

Hoa Miên Thần nỗ lực ngẩng đầu nhỏ nhìn Hoa Miên Thần, nàng chỉ nghiêm túc cho mình uống nước.

Không có phát hiện ra, Khanh Nguyệt không phát hiện mình tiến giai rồi!

Khanh Nguyệt nhìn Hoa Miên Thần uống nước cong, mở to cặp măt nhìn mình, trong lòng mềm xuống, theo thói quen vươn tay muốn xao cái đầu tròn vo này một chút, nhưng lại dừng lại. Không được! đã nói rồi, sau này mình không được gần tiểu Miên Miên hôn hít nữa! nếu như vậy mà còn không thể khống chế được mình, thì làm saobieste được về sau sẽ làm chuyện cầm thú gì với tiểu Miên Miên đây!

Hoa Miên Thần cứ vậy nhìn Khanh Nguyệt, không những không phát hiện mình tiến giai, còn thu tay về, cái đầu nhỏ buồn bã rũ xuống.

"Khanh Nguyệt, chúng ta mang cơm đến cho ngươi. Tiểu Miên Miên hôm nay thế nào rồi?"

Từ ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng Bích Thiên Thiên, Khanh Nguyệt hoảng hốt, đem Hoa Miên Thần trong ngực thả lên giường.

Hoa Miên Thần vừa ngã xuống, suýt chút nữa choáng váng. Tuy ngã trên đêm không đau, nhưng Hoa Miên Thần vẫn ngẩng cái đầu nhỏ cố gắng nhìn chằm chằm Khanh Nguyệt, muốn nhìn xem Khanh Nguyệt quăng ngã mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Nhưng mà, Khanh Nguyệt chột dạ lại không dám nhìn thẳng mình.

Ah... cứ tưởng lần này mình hôn mê lâu như vậy, sau khi tỉnh lại thái độ Khanh Nguyệt đối với mình sẽ thay đổi tốt hone, không ngờ a! thì ra Khanh Nguyệt ngươi đối với tình cảm của ta, cũng không sánh bằng muốn cho ta trưởng thành mạnh mẽ hơn, không ôm chân ngươi mới quan trọng hơn sao? buồn cười chính là, hiện tại ta tiến giai trở nên mạnh mẽ hơn rồi, nhưng mà ngươi lại không phát hiện ra! Là vì tình cảm phai nhạt? hay là đối với sự chú ý của ta không muốn lâm sâu vào?!

ngươi đã nghĩ ta nhỏ yếu như vậy, vậy thì ta ở trước mặt ngươi sẽ nhỏ yếu xuống! ta muốn ngươi biết, dù ngươi lạnh nhạt đối với ta như vậy, cũng không thể khiến ta trưởng thành một con triệu hoán thú chân chính!

"Khanh Nguyệt, ngươi.... ah? tiểu Miên Miên tỉnh?" Khanh Nguyệt mở cửa, Bích Thiên Thiên dẫn theo mọi người mang cơm trưa vào phòng, liền thấy Hoa Miên Thần ở trên giường mở to mắt cố chấp nhìn chằm chằm Khanh Nguyệt bên cạnh không rời mắt, đồng thời ngạc nhiên cùng đau lòng thay Hoa Miên Thần.

Tào Văn sau lưng Bích Thiên Thiên nhẹ nhàng đẩy nàng vào phòng, chính mình và Bích Vũ An sau khi vào phòng liền đóng cửa lại.

"Khanh Nguyệt ngươi xem, ta nói ngươi không cần lo lắng rồi a, tiểu Miên Miên nhất định sẽ không sao." Bích Vũ An cười đi tới trước giường, nhìn Hoa Miên Thần chảo hỏi: "tiểu Miên Miên, mấy ngày không thấy, còn nhớ ta không a?"

Hoa Miên Thần thấy Khanh Nguyệt không muốn nhìn mình nửa, châm chọc nhếch miệng, sau đó hướng Bích Vũ An cùng nàng chào hỏi "ngao" một tiếng. Nực cười a, những triệu hoán sư khác so với Khanh Nguyệt ngươi còn quan tâm ta hơn a! còn muốn ghét bỏ ta, thì cứ đêm ta cho người khác a!

Tiểu Miên Miên vang lên tiểu nãi âm, vì Hoa Miên Thần còn yếu, nên càng khiến người thương yêu hơn.

"Ai nha, tiểu đáng yêu...." Bích Thiên Thiên buồng đồ ăn trong tay xuống, bước một cái vọt đến giường, nhịn không được liền duỗi tặc trảo ra.

Lúc này, Hoa Miên Thần chẳng những không né tránh tay Bích Thiên Thiên, cũng không có giơ trảo với Bích Thiên Thiên, ngược lại chủ động đem cái đầu mao nhung của mình đón nhận tay Bích Thiên Thiên cọ cọ. Khóe mắt Khanh Nguyệt lén thấy một màn như vậy, trong lòng liền đau.

"Trời.... trời ạ! ta.... ta có phải đang nằm mơ không?" cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại, Bích Thiên Thiên cố gắng kiềm chế xúc động muốn hét lên.

"Không có nằm mơ đây! Thiên Thiên ngươi mau tránh ra a, ta cũng muốn sờ! thật tốt quá, tiểu Miên Miên không hề chống cự chúng ta!" Tào Văn ở một bên nhìn đỏ mắt liền đẩy Bích Thiên Thiên ra, sau đó cẩn thận duỗi tay mình ra.

Cũng như vậy, Hoa Miên Thần cũng không cự tuyệt Tào Văn vuốt ve, ngược lại còn nãi thanh nãi khí "ngao" vài tiếng. Thoáng nhìn sắc mặt Khanh Nguyệt khó coi, trong lòng Hoa Miên Thần có chút vui vẻ vừa trả thù được. Hừ, ngươi không thích người khác đụng ta, hiện tại ta để cho người khác đụng đó a!

Bích Vũ An lại nhớ đến thời gian ngắn ngủi trước đó Hoa Miên Thần nằm trong ngực mình, nhìn hai bằng hữu sờ đến vui vẻ, trong lòng liền sinh ý tưởng lớn mật, "các ngươi mau tránh hết ra! ta muốn ôm tiểu Miên Miên làm ấm một chút a!" dứt lời, hai tay liền mở rộng với Hoa Miên Thần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!