Chương 4: (Vô Đề)

Là Tiểu Miên Miên, ánh mắt Khanh Nguyệt liền sáng lên, nàng vội vàng xuống giường, mở cửa, ngoài cửa Hoa Miên Thần đang ngoan ngoãn ngồi dưới đất nhìn Khanh Nguyệt.

"Tiểu Miên Miên, ngươi đã chạy đi đâu a?" Khanh Nguyệt liền bế Hoa Miên Thần lên, nhân tiện đóng cửa lại, "sau này không được chạy loạn a, ở Khanh gia này có nhiều triệu hoán thú khác cũng giống như ngươi thích chạy loạn ban đêm, lỡ như ngươi bị chúng nó ăn phải làm sao a?" vừa nói vừa sờ cái đầu nhỏ mao nhung của Hoa Miên Thần.

Ah, trước khi chúng nó ăn mình, mình tuyệt đối phải làm thịt chúng nó trước một bước! còn nữa ngươi đừng tùy tiện sờ loạn người ta a!

Tiểu thân thể Hoa Miên Thần xoay người, từ trong ngực Khanh Nguyệt lập tức nhảy lên bàn, sau đó giơ một cái chân ngắn ngủn lên, nháy mắt trên bàn xuất hiện một đống thức ăn.

"Cái này.... là không gian ma pháp?" Khanh Nguyệt sợ ngây người, nàng từng nghe nói qua không gian ma pháp, chính là đem đồ vật có thật cất vào một cái không gian, nhưng mà không gian ma pháp này từ mấy ngàn năm trước hình như không còn người sử dụng nữa, hiện tại lưu truyền lại chỉ có không gian ma pháp trận dùng để triệu hoán ma thú, truyền tống ma pháp trận cùng triệu hoán sư tự thân có không gian triệu hoán thú tồn tại bên trong.

Hoa Miên Thần đắc ý giương cái cằm nhỏ, gật đầu.

Khanh Nguyệt nghĩ ngợi hồi lâu mới khiếp sợ lấy lại tinh thần, nàng nhìn một bàn thức ăn, ôn nhu ôm lấy Hoa Miên Thần. "Tiểu Miên Miên sau này ở trước mặt người ngoài, ngàn vạn lần nhớ không được dùng không gian ma pháp này biết không? nếu không.... ngươi sẽ gặp nguy hiểm." con người ở đây đều có lòng tham, nếu biết Tiểu Miên Miên của nàng có không gian ma pháp, nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn chặt đứt khế ước của nàng cướp đi Tiểu Miên Miên bên cạnh nàng!

Nói nhiều, cái này cần ngươi dạy sao! lão nương thông minh như vậy mà! Hoa Miên Thần bất mãn hừ một tiếng, nhưng vẫn gật đầu.

"Ngoan ~" Khanh Nguyệt lại không nhịn được xoa đầu nhỏ của Hoa Miên Thần, lần này Hoa Miên Thần không tránh. Nhiều thức ăn có mùi vị huân lấy Khanh Nguyệt, khiến nàng chưa ăn gì đang đói bụng lại càng đói hơn. Ôm Hoa Miên Thần ngồi trên ghế cạnh bàn, Khanh Nguyệt thuận tay cầm lên một cái bánh thịt.

Sau đó, Hoa Miên Thần trong ngực nàng "ư ư" một ngụm cắn miếng bánh này.

"..." Khanh Nguyệt chấn kinh lần nữa, triệu hoán thú cũng biết ăn sao? không phải chúng nó dựa vào ma lực chủ nhân cấp cho sao? "Tiểu... Miên Miên, ngươi.... cũng muốn ăn sao?"

Chứ còn sao nữa? lão nương mang nhiều đồ ăn về như vậy làm gì? để ngươi chết vì no a? Hoa Miên Thần nhai bánh thịt trong miệng liếc mắt, không thèm trả lời vấn đề của Khanh Nguyệt. A a a! mùi vị thức ăn ở dị giới này rất tốt a, mặc dù đã nguội nhưng ăn vẫn còn thơm, nói vậy nếu hâm nóng thức ăn sẽ càng ngon hơn. Lần sau phải tìm cách thử xem ~

Khi Hoa Miên Thần còn ở thế giới cũ, khi còn là sát thủ đẳng cấp dĩ nhiên là không thiếu tiền. Trong cuộc sống, đa phần nàng đều dành tiền để ăn mỹ thực. Đúng vậy, thân là đệ nhất sát thủ của tổ chức, hứng thú lớn nhất Hoa Miên Thần yêu thích chính là mỹ thực.

Cho nên Hoa Miên Thần chạy đến phòng bếp, một phần là vì Khanh Nguyệt, một phần là vì mình.

Mặc dù Hoa Miên Thần phát hiện mình trở thành triệu hoán dường như không còn cảm giác đói bụng, nhưng d. ục v. ọng thèm ăn mỹ thực của mình vẫn không hề giảm đi!

Bánh thịt trong miệng đã ăn xong, Hoa Miên Thần liền mở cái miệng nhỏ nhắn, cặp mắt tròn vo thẳng tắp nhìn Khanh Nguyệt, Khanh Nguyệt bị nhìn, thấy vậy hận không thể đem hết mỹ thực đều đút cho Hoa Miên Thần. (fan cuồng là đây :))))~)

Rất nhanh Hoa Miên Thần liền phát hiện, Khanh Nguyệt chỉ vùi đầu lo uy cho mình ăn, nàng lại không ăn gì, vậy sao được? Hoa Miên Thần nhớ rõ từ chiều đến giờ Khanh Nguyệt vẫn chưa ăn gì!

Vùng vằng từ trong ngực Khanh Nguyệt bò ra ngoài, Hoa Miên Thần dùng sức nhảy lên bàn, sau đó dùng móng vuốt nhỏ đẩy một khối bánh qua cho Khanh Nguyệt.

"Tiểu Miên Miên muốn cho ta ăn sao?"

Hoa Miên Thần gật đầu nhỏ một cái.

Khanh Nguyệt cười cầm khối bánh Hoa Miên Thần đẩy cho nàng cho vào miệng ăn, trước kia nàng không thích ăn đồ ngọt, nhưng hôm nay khối bánh ngọt này, ăn thật ngon a! mùi vị ngọt ngào, nhưng trong lòng mình vẫn ngọt hơn. Từ sau khi mẫu thân qua đời, Khanh gia cũng không ai quan tâm mình có ăn no hay không, nhưng Tiểu Miên Miên hôm nay nàng vừa triệu hồi ra, lại vì nàng nửa đêm bày ra một bàn đồ ăn, lúc này Khanh Nguyệt cảm thấy lòng thật ấm áp.

Ăn xong một khối bánh, cảm giác thèm ăn của Khanh Nguyệt cũng kéo đến, nhìn Hoa Miên Thần trên bàn cả người suýt chút thì vùi vào trong thức ăn, Khanh Nguyệt mỉm cười cũng thả lỏng bụng, thoải mái ăn.

Hoa Miên Thần ngạc nhiên phát hiện, thức ăn mình ăn vào đang chuyển hóa thành ma lực của mình, tuy không quá nhiều, nhưng đủ để nàng chà xát mấy cái hỏa cầu. Vậy có phải chứng minh, chỉ cần mình ăn thật nhiều, vậy thì ma lực sẽ càng tăng?

Từ nay về sau, dạ dày Hoa Miên Thần bước trên con đường thông đại vị vương, một đi không trở lại.

Khi Khanh Nguyệt ăn no, nuốt không nổi nữa thì nàng cứ vậy cười híp mắt nhìn một đoàn nho nhỏ Hoa Miên Thần tiếp tục nhai nuốt thức ăn trên bàn. Vươn tay sờ sờ trên người Hoa Miên Thần, Khanh Nguyệt nhẹ giọng nói: "Tiểu Miên Miên, ta thật may mắn vì hôm nay có thể triệu hồi được ngươi ~"

"?" Hoa Miên Thần giơ đầu nhỏ lên, lông bên khóe miệng còn dính vụn đồ ăn, là vì ta cho ngươi đồ ăn này sao?

Khanh Nguyệt cẩn thẩn lau sạch khóe miệng cho Hoa Miên Thần, sau đó xoa đầu nhỏ của nàng, tiếp tục nói: "đây là lần đầu tiên ta ở trong cái nhà này được ăn no bụng, cũng là lần đầu tiên có ngươi ăn cùng ta. Ah, không thể nói Tiểu Miên Miên là ngươi a, cũng là lần đầu tiên không còn phải ăn một mình ~"

"..." cám ơn cũng đừng xoa đầu ta! đừng thấy bề ngoài lão nương chỉ là động vật, nhưng nội tâm lão nương vẫn là người a! bất quá Khanh Nguyệt đúng là đáng thương a. Chi trước ngắn ngủn của Hoa Miên Thần vươn ra, đặt lên bàn tay Khanh Nguyệt để trên bàn vỗ vỗ, yên tâm đi sau này chỉ cần có ta ở cạnh, tuyệt đối sẽ luôn cho ngươi ăn no!

Ăn no, Hoa Miên Thần liền mệt mỏi, Khanh Nguyệt thấy cái đầu nhỏ của Hoa Miên Thần lắc lư sắp hạ xuống, liền cười ôm lấy nàng, tiếp tục ngủ bù.

Khanh Nguyệt... Khanh Nguyệt.... Khanh Nguyệt! không biết ngủ bao lâu, Hoa Miên Thần đột nhiên từ trong mộng tỉnh dậy. Nàng sao lại thấy cái tên Khanh Nguyệt này rất quen tai a, thì ra nó ý như cái tên nữ chủ trong một cuốn tiểu thuyết mà mình xem khi còn nhỏ, nhưng mà cũng lâu lắm rồi, Hoa Miên Thần cũng không nhớ nổi nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!