Được Nguyên Lương phê chuẩn, Khanh Nguyệt về phòng ngủ mang Hoa Miên Thần đến rừng Thanh Năm trước, sau đó đành một buổi chiều trữ lương thực cho Hoa Miên Thần. Trước kia Khanh Nguyệt mang Hoa Miên Thần đên rừng Thanh Nam, đều để Hoa Miên Thần tùy ý tự mình chơi đùa, sau đó tự mình đi săn ma thú. Nhưng chiều hôm nay Khanh Nguyệt lại muốn Hoa Miên Thần im lặng trong phạm vi tầm mắt của mình, không cho chạy lạn khắp nơi.
Hoa Miên Thần biết hôm nay thực sự khiến Khanh Nguyệt sơ hãi, liền ngoan ngoãn nghe lời Khanh Nguyệt nói, trong lúc Khanh Nguyệt đánh nhau với ma thú, thì bản thân ở một bên im lặng xem.
Chăm chú hình chằm chằm hình ảnh Khanh Nguyệt hiên ngang đánh với ma thú, Hoa Miên Thần xem đến mê mẩn. Vốn định phân thần học chút ma pháo Hồ lão đầu để lại, nhưng hiện tại nàng không thể dời ánh mắt mình đi được. Đứng trước mặt ma thú khổng lồ Khanh Nguyệt cao gầy cũng không thề thua trước khí thế của ma thú, thậm chí khí thế của Khanh Nguyệt còn mạnh hơn cả ma thú.
Không hổ là nữ chủ tiểu thuyết a! càng trưởng thành, mị lực càng kinh người. Không biết sau này sẽ tiện nghi cho tên nam chính khốn kiếp nào đây! Hoa Miên Thần nghĩ vậy, trong lòng liền khó chịu. Trong nguyên tác, Khanh Nguyệt cuối cùng cũng tìm được người mình yêu a?! mình thì lại muốn cùng Khanh Nguyệt cả dời, nhưng mà mình có thể trơ mắt nhìn Khanh Nguyệt cùng người khác yêu nhau, kết hôn, rồi thành người hầu sao?
Không thể a?! nghĩ đến lại đau lòng không thể nhịn được!
"Tiểu Miên Miêm, mau đến --"
Khanh Nguyệt đứng đó không xa gọi Hoa Miên Thần tỉnh hồn, nàng ngẩng đầu nhìn Khanh Nguyệt đang vẫy nàng, tiểu chân ngắn liền bước đi. Nghĩ nhiều như vậy làm gì, nam chính vẫn chưa xuất hiện mà! không đúng vì có sự xuất hiện của mình, tương lai Khanh Nguyệt sẽ bị cải biến a! so với hiện tại, Khanh Nguyệt trong nguyên gốc vốn là chiến sĩ, giờ lại thành một triệu hoán sư không phải sao?
"Ngao --" nghĩ vậy, Hoa Miên Thần lại nhanh chân đến.
Vì phải giúp Hoa Miên Thần bổ sủng lượng lớn đồ ăn, cho nên ngày thứ ba, vết thương của nó liền khép lại hoàn toàn. Khanh Nguyệt cẩn thận kiểm tra chỗ bị thương trước đó, phát hiện sẹo cũng không còn.
Khanh Nguyệt kiểm tra khiến toàn thân Hoa Miên Thần bị sờ nhột, nàng cố gắng kiềm chế cơn nhột, ngoan ngoãn duỗi thẳng tứ chi ngắn ngủn cho Khanh Nguyệt tùy ý kiểm tra. Hiện tại mình đã lành hết rồi, vậy thì Khanh Nguyệt sẽ không kiềm chế hành động của mình a?! ba ngày qua, nàng luôn ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ không có chạy loạn khắp nơi a!
Khanh Nguyệt vừa kiểm tra Hoa Miên Thần xong, lại thấy nàng ngẩng cái đầu nhỏ mao nhung, dùng đôi mắt to tròn long lanh nhìn mình, không hiểu vì sao lại nhớ đến ngày đó, cảm xúc mềm mại ẩm ướt.... Khanh Nguyệt mấp máy môi mình.
"Ngao ~" Hoa Miên Thần thấy Khanh Nguyệt kiểm tra vết thương của mình xong nhưng không bày tỏ cái gì, còn kỳ quái ngây người, liền nóng nảy.
Khanh Nguyệt bị tiểu nãi âm của Hoa Miên Thần làm cho hoảng sợ, thấy nàng vẫn còn nhìn mình chằm chằm, lại chột dạ nghiêng mặt, "tiểu Miên Miên sao lại nhìn ta như vậy? vết thương đã khỏi hẳn rồi, không sao nữa."
"Ngao!" sau đó thì sao? không có hả? vậy là xong rồi?
Khanh Nguyệt bị Hoa Miên Thần nhìn chằm càng lúc càng ngại, nàng nhẹ nhàng đặt Hoa Miên Thần lên giường, đang định dọn dẹp một chút rồi đi tham gia huấn luyện, Hoa Miên Thần lại đè lại vạt áo của nàng trên giường, sợ vạt áo trượt khỏi thịt đệm, Hoa Miên Thần thò ra chút móng vuốt. Cho nên, khi Khanh Nguyệt đứng dậy.....
"Xoẹt --"
Khanh Nguyệt im lặng nhìn y phục của mình bị cào rách, tự tay gõ lên đầu nhỏ của Hoa Miên Thần một cái, "tiểu bướng bỉnh!"
"Khanh Nguyệt --"
Bích Vũ An các nàng ở ngoài cửa tìm Khanh Nguyệt đi tập hợp.
Khanh Nguyệt sờ đầu Hoa Miên Thần nói: "tiểu Miên Miên ngươi ngoan ngoãn ở lại đây, ta đi huấn luyện đây."
"Ngao...." Hoa Miên Thần còn chưa gào xong, Khanh Nguyệt đã ra tới cửa.
Khi Khanh Nguyệt còn đang chào hỏi với ba người Bích Vũ An, xoay người muốn đi, thì phát hiện Hoa Miên Thần đang chạy theo sát chân mình.
"Tiểu Miên Miên sao vậy?" Khanh Nguyệt nghi ngờ ôm lấy Hoa Miên Thần.
"Ngao ngao ngao!" ta đã lành rồi, ta muốn tự do hoạt động! mặc dù không được Khanh Nguyệt cho, Hoa Miên Thần trước đó cũng đã lén chạy ra ngoài, nhưng hiện tại không giống như trước, nếu mình bị thương Khanh Nguyệt sẽ lo lắng như trước đó, cũng không dám không nghe Khanh Nguyệt nói, lỡ như nàng đột nhiên quay về không thấy mình ở trong phòng... nghĩ đến ánh mắt thấy vọng của Khanh Nguyệt, tặc gan của Hoa Miên Thần cũng biến mất.
"Ah... tiểu Miên Miên hình như không muốn ở trong phòng ngủ nữa?" mấy ngày nay Bích Vũ An đều qua tìm Khanh Nguyệt, đương nhiên biết ba ngày qua Hoa Miên Thần ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ.
"Ngao ngao ngao!" phải a! Hoa Miên Thần nhìn về phía Bích Vũ An gật đầu.
"Tiểu Miên Miên muốn ra ngoài chơi?" Khanh Nguyệt nhìn Hoa Miên Thần, chần chờ hỏi.
"Ngao!" Hoa Miên Thần gật đầu thật mạnh, thậm chí còn dùng cái đầu mao nhung của mình ở dưới cằm Khanh Nguyệt cọ tới cọ lui.
Khanh Nguyệt cũng đang lo lắng tiểu đội tinh anh còn đang đi lại trong trại huấn luyện, tiểu Miên Miên tự mình ra ngoài chơi đụng phải bọn họ, nhất là Lôi Giác kia, ý đồ với tiểu Miên Miên quá rõ ràng! nhưng Hoa Miên Thần cọ như vậy khiến nàng lại mềm lòng. Tiểu Miên Miên ở trong phòng ngủ cũng ba ngày rồi, ba ngày qua chắc cũng khiến nó buồn không thôi, vậy thì nên cho nó ra ngoài hít thở không khí a?
dù sao tiểu Miên Miên bình thường rất là thông minh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!