"Vũ An, đi, chúng ta đi xem tiểu Miên Miên." Tào Văn chờ mọi người giải tán, kéo Bích Thiên Thiên đi theo Khanh Nguyệt.
Bích Vũ An còn đứng tại chỗ hoảng hốt hoảng.
"Vũ An? ngươi làm sao vậy?" Bích Thiên Thiên kỳ quái đẩy Bích Vũ An một cái.
Đột nhiên, Bích Vũ An chợt quay đầu kéo tay Bích Thiên Thiên, kích động hỏi: "Thiên Thiên ngươi nói ta biết đi, hiện tại có phải ta đang nằm mơ không? ta vừa ôm tiểu Miên Miên có phải đang mộng không? tiếp đó... tiểu Miên Miên bị con sư tử xấu xí kia cắn cũng là mộng?"
Bích Thiên Thiên nhớ đến vừa rồi Hoa Miên Thần ngoan ngoãn nằm trong ngực Bích Vũ An, trong lòng cũng bắt đầu đố kỵ. Nàng cứ vậy nhìn chằm chằm tiểu Miên Miên hồi lâu, đáng tiếc vì sợ móng vuốt sắc của tiểu Miên Miên nên không dám thò ma trảo của mình ra. Bích Vũ An thì ngược lại, hai tay còn có thể chạm người tiểu Miên Miên!!! nhìn bộ dạng nàng hạnh phúc muốn xỉu, xem ra cảm giác ôm trên tay rất đã nha!
nhưng mà sau đó....
"Đi thôi, đi thôi, đều là thật! tiểu Miên Miên sau đó nhảy khỏi ngực ngươi, chạy đi đấu với sư tử xấu xí kia, rồi bị cắn một cái. Ta vừa thấy vết máu trên người tiểu Miên Miên, hẳn là bị thương rồi, chúng ta nhanh đi xem thử tiểu Miên Miên có bị thương nặng hay không a!"
Nhắc đến Hoa Miên Thần bị thương, ba người Bích Vũ An cũng có chút tỉnh táo lại. Nàng kéo tay Tào Văn cùng Bích Thiên Thiên, nhanh chóng đi về khu phòng ngủ.
"Mau lên, mau lên, nếu tiểu Miên Miên bị thương nặng.... thì ta có mấy viên ma hạch hỏa hệ a...."
"Phải a! ta cũng có!"
Khanh Nguyệt dùng tốc độ nhanh nhất quay về phòng ngủ, nhìn cái lỗ máu nhắc mắt, nhìn nước mắt Khanh Nguyệt không tự chủ được rơi xuống, "ai kêu ngươi không ngoan! nói ngươi ở bên người Vũ An rồi sao ngươi không nghe lời?" Khanh Nguyệt nghẹn ngào trách cứ Hoa Miên Thần. Bản thân từ nhỏ bị thương cho đến lớn, vốn đã quên mất cảm giác đau đớn, nhưng mà nhìn thấy tiểu Miên Miên ở đây, cảm giác đau vốn chết lặng của nàng lúc này như hành hạ chính mình.
Tiểu Miên Miên bị thương, so với chính mình bị thương còn đau hơn!
"Ngao..." Hoa Miên Thần liền ứng tiếng, vừa rồi chính mình cũng có sơ sót, nếu không với thực lực của mình, con sư tử xấu xí kia căn bản không thể tổn thương mình được. Mặc dù không phục, nhưng Hoa Miên Thần vẫn ngoan ngoãn nghe lời Khanh Nguyệt.
"Ngươi ngao cái gì? vì sao lần nào cũng không nghe lời ta? lần trước ở rừng Thanh Nam chạy loạn khắp nơi bị thương....." Khanh Nguyệt vừa rơi nước mắt vừa lải nhải, tay cũng mở vết thương khiếp người mà xem, "tiểu Miên Miên, nhưng vết thương này trên người ngươi có thể dùng ma lực để khôi phục không?"
Hoa Miên Thần suy nghĩ một chút, thử dùng tiểu lam châu chứa ma lực, chậm rãi chuyển đến vết thương của mình.
Khanh Nguyệt kinh ngạc phát hiện, một lớp quang nhạt bao lấy vết thương của Hoa Miên Thần, ngay sau đó vết thương chậm rãi khép lại. Nhưng mà, khi lam quang biến mất, vết thương sâu hơn một chút cũng chỉ khôi phục được một nửa.
Kỳ thực với ma lực trong cơ thể Hoa Miên Thần, muốn chữa vết thương lành hẳn cũng không khó, nhưng mà làm vậy sẽ tiêu nhiều ma lực. Trong trại huấn luyện này, nàng phải biết cách giữ ma lực để bảo vệ chính mình.
Khanh Nguyệt không biết Hoa Miên Thần đang tiết kiệm ma lực, chỉ nghĩ đây là sự nỗ lực tự làm mình khôi phục của nàng. Nàng cẩn thận ôm lấy Hoa Miên Thần, để Hoa Miên Thần đối mặt với mình, nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của Hoa Miên Thần, nghiêm túc nói: "đây là lần thứ hai ngươi không nghe lời để bị thương!"
Hoa Miên Thần thấy Khanh Nguyệt bắt đầu tính nợ mới lẫn nợ cũ, chột da quay mặt qua một bên, không dám nhìn Khanh Nguyệt.
"Tiểu Miên Miên, nhìn ta đây!" Khanh Nguyệt đem Hoa Miên Thần đến gần, "chính ngươi cũng biết lỗi, đúng không?"
"Ngao...." phải phải phải, ta sai rồi tiểu tổ tông! Hoa Miên Thần bất đắc dĩ kêu một tiếng ứng phó.
"Ngươi nói xem, vì sao muốn thể hiện? đó là triệu hoán thú bốn giai a, tư chất còn trác việt...."
Hoa Miên Thần nghe Khanh Nguyệt khen con triệu hoán thú kia, trong lòng liền khó chịu. Bốn giai thì sao? trác việt thì sao? nếu mình dùng toàn lực, con sư tử xấu xí kia căn bản không chịu được một chiêu của mình a!
Khanh Nguyệt thấy được tức giận trong mắt Hoa Miên Thần, trong lòng thở dài một cái. Nàng quên mất, tiểu Miên Miên tính tình mềm yếu, cho dù thế nào cũng có bản chất hiếu chiến của triệu hoán thú a. Cho nên vừa nghe người khác muốn khiêu khích nó, nên mới không nghe lời xúc động đánh nhau với Cuồng Diễm Sư a?!
"Tiểu Miên Miên, ta biết ngươi không phục, ngươi không thích người khác coi thường ngươi. Nhưng mà, ngươi vì chút khiêu khích nhỏ này, mà mất đi sinh mệnh, như vậy không đáng, hơn nữa còn ta phải làm sao đây?" Khanh Nguyệt nói Hoa Miên Thần có thể mất đi sinh mệnh, âm thanh lại bắt đầu run rẩy, nước mắt không ngừng rơi.
Hoa Miên Thần thấy bộ dạng này của Khanh Nguyệt, trong lòng mềm xuống. Lần này là do mình xúc động, nếu mình thắng con sư tử thúi kia vậy thì năng lực muốn dấu từ đầu của mình sẽ như thế nào? một mặt muốn để cho đám người Vu Đạt La thả lỏng cảnh giác, một mặt cũng muốn khích lệ Khanh Nguyệt có thể mạnh mẽ hơn trở thành nữ chiến sĩ a!
"Ngao...." xin lỗi, ta sai rồi. Hoa Miên Thần giãy dụa thân thể nho nhỏ, xích tới mặt Khanh Nguyệt, chủ động cọ cọ má nàng. Sau đó, nàng nhìn thấy nước mắt Khanh Nguyệt chảy xuống, nhịn không được vươn đầu lưới phấn hồng, muốn liếm nước mắt đi.
Khanh Nguyệt đúng lúc, quay mặt lại, Hoa Miên Thần vươn đầu lưỡi liền liếm lên môi Khanh Nguyệt.
"...."
"...."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!