Chương 32: (Vô Đề)

Tiểu đội tinh anh chủ thành đến, quả thực khiến Vu Đạt La thu liễm rất nhiều, ở trước mặt bọn họ, Vu Đạt La giữ quy tắc huấn luyện chung.

Mỗi ngày nhìn mặt Vu Đạt La huấn luyện, khiến tiểu đội tinh anh cảm thấy chán nản vè mặt tinh thần.

"Vu giáo quan, huấn luyện như vậy có ý nghĩa gì? ta cảm thấy đối với triệu hoán sư mà nói, huấn luyện tốt nhất chính là thực chiến."

Một thành viên trong tiểu đội tinh anh ngáp một cái, sau đó xen mồm nới với Vu Đạt La đang huấn luyện.

Vu Đạt La đang huấn luyện yên lanh cứ vậy bị cắt ngang, trong lòng cũng có chút khó chịu, đáng tiếc những thiếu gia tiểu thư chủ thành này không phải đơn giản để mình đắc tội. Mình không thể đắc tội, thế nhưng... Vu Đạt La lại liếc nhìn Khanh Nguyệt trong đội ngũ, hắn nhếch miệng, nhưng người này có thể đắc tội a!

"Ha ha ha, thiếu gia nói đúng, kỳ thực ta cũng cảm thấy huấn luyện như vậy thì thật buồn chán, bất quá thực chiến... như vậy? cũng khó cho một chỗ nhỏ trong Long Châu thành này phải đón tiếp nhiều triệu hoán sư tinh anh của chủ thành, hay là mượn cơ hội này, các vị dạy cho các triệu hoán sư trong trại ta một khóa học, cùng bọn họ luyện tay một chút thế nào?"

"Dừng, chỉ với bọn họ sao có thể xứng luyện tập cùng chúng ta?" một tên khác trong tiểu đội tinh anh mặt trào phúng, "bất quá... thấy các ngươi kém như vậy cũng thực sự đáng thương, vậy để bản thiếu gia đây chỉ bảo cho một chút a!" đúng lúc đã lâu không hoạt động gân cốt, hôm nay mượn mấy cái bao thịt luyện tay một chút cho đỡ chán. Nếu đánh chết người thì.... ah, dù sao cũng chỉ lạ tiện mệnh, nghe nói trong trại huấn luyện này người chết cũng là bình thường?

Những người khác của tiểu đội tinh anh cũng không có ngăn cản, biểu tình chỉ muốn đứng xem kịch vui.

"Dạ dạ dạ, Chu Tứ thiếu gia nói rất đúng... vậy bây giờ chúng ta đến sân tỷ võ a?" nụ cười trên mặt Vu Đạt La càng sâu.

"Không cần phiền như vậy....." Chu Tứ thiếu gia vung ta lên, ánh mắt gian xảo đảo qua nhóm triệu hoán sư, "ở đây được rồi, ta không cần kiểu cách quá." he he! có mấy nữ triệu hoán sư nhìn cũng ngon quá a, chút nữa mình nên thương hương tiếc ngọc một chút nha. Nghĩ đến khi tỷ đấu khó tránh được tiếp xúc thân thể, Chu Húc cười mặt đầy hèn mọn.

"Nghe thấy không? mọi người lui lại hết đi, nhường lại sân, hiện tại Chu Tứ thiếu gia sẽ chỉ điểm cho mọi người, các ngươi nên hảo hảo học cho ta!" Vu Đạt La vỗ tay, bắt đầu chỉ huy mọi người nhường lại đất trống tỷ đấu.

Chờ sân có chỗ trống, Chu Húc chậm rãi bước ra giữa sân.

"Các ngươi ai lên trước?"

"Ta!" một nam triệu hoán sư khí huyết dạt dào, đã sớm không nhịn được đám thiếu gia tiểu thư cao cao tại thượng xấc xược kia, đúng lúc có cơ hội cho hắn trút giận, hắn sao có thể bỏ qua được!

Xía, là nam à? vậy thì không thể thủ hạ lưu tình được. Chu Húc lộ ra biểu tình đáng tiếc, sau đó vẻ mặt dần độc ác.

"Ah... Chu Tứ thiếu gia, thi đấu không cần triệu hoán thú của mình sao?" Vu Đạt La chờ hai người vào đấu, liền hỏi một câu.

"Không cần!" Chu Húc nhịn không được khoát tay, "chỉ là một triệu hoán sư không nên quá ỷ lai triệu hoán thú của mình! chỗ này cũng không phải chiến trường, chúng ta cứ vậy đánh là được rồi."

"Vậy a.... bắt đầu tranh tài đi!" Vu Đạt La cười lui tới bên cạnh.

Đừng thấy Chu Húc bộ dạng công tử, thật ra cũng có chút tài năng. Bất quá vài hiệp, triệu hoán sư khiêu chiến Chu Húc đã nằm xuống, không chờ vị triệu hoán sư kêu thua, Chu Húc tiến đến một cước đạp vào đầu hắn, khiến vị triệu hoán sư kia hôn mê tại chỗ.

"Đúng là phế vật a...." Chu Hức đắc ý vỗ tay, ánh mắt quét qua các triệu hoán sư bị hành động của hắn làm cho tức giận, "còn ai muốn được ta chỉ điểm nữa không?"

Nguyên Lương ở một bên cau mày, để tạp dịch nhanh đến đưa vị triệu hoán sư kia vào phòng chữa trị. Những triệu hoán sư tinh anh từ chủ thành đến này....

Không chờ Nguyên Lương nói cái gì, liền có người tức giận hỏi: "ngươi nói là chỉ giáo, nhưng lại hạ thủ độc ác! một cước muốn lấy mạng người a!!"

Chu Húc nhìn người đang nói, cười lạnh phản bác: "nếu so đấu sẽ không tránh được bị ngộ thương, cho dù chết cũng là bình thường, nhưng loại sợ chết này sau này sao có thể đến chiến trường phía nam chứ? ta nghĩ ngươi đến khi đó lại sợ đến bỏ trốn a!"

"Ngươi...."

"Được rồi, được rồi...." Vu Đạt La cũng không mong cuộc tỷ đấu đặc sắc lại biến thành chiến trường nước bọt, vội đi hòa giải: "Chu Tứ thiếu gia nói không sai, tỷ đấu a, mọi người đánh nhau cũng sẽ có lúc không thể khống chế hạ thủ nặng mà, bị thương là khó tránh khỏi. Các ngươi đã muốn lên so tài với Chu Tứ thiếu gia đây thì cũng nên chuẩn bị cho tốt để bị thương a!"

"Nói như vậy, nếu Chu Tứ thiếu gia bị cũng vô tình bị thương, thì không được oán hận đúng không?"

Trong đám người triệu hoán sư tại trại huấn luyện lại vang lên một câu.

"Cái này.... cái này...." Vu Đạt La khó xử nhìn Chu Húc.

Chu Húc theo âm thanh nhìn lại, đáng tiếc trong đám người chằng chịt, căn bản không thể nhân ra tiếng người vừa nói: "hừ, cái này đương nhiên! ngày hôm nay cùng ta tỷ đấu ở đây cho dù chỉ một chút bị thương hoặc chết! dĩ nhiên, nếu Chu Hức ta cũng bị trọng thương thì cũng sẽ không oán người!" quan trọng là đám phế vật các ngươi làm gì có năng lực bằng ta? "được rội, tiếp theo, còn nữa không?

đám quỷ nhát gan các ngươi không phải bị dọa hết rồi chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!