Toàn bộ thịt nướng mang về Khanh Nguyệt đều đút cho Hoa Miên Thần. Hoa Miên Thần nhìn thấy còn một ít nhưng Khanh Nguyệt cũng không muốn để lại cho chính mình, bất quá vừa rồi nghe Khanh Nguyệt nói với nàng, nàng và Bích Vũ An ba người vừa rồi rừng Thanh Nam cũng đã ăn no, hiện tại mấy thứ này là mang về cho nàng.
Khanh Nguyệt đối với mình thật sự quá tốt a~ Hoa Miên Thần mỹ tư tư để Khanh Nguyệt đút cho mình, thân thể suy yếu lại có thêm nguồn năng lượng.
Đến khi Khanh Nguyết đút hết, còn nói chuyện một hồi lâu với Hoa Miên Thần, cửa phòng ngủ đột nhiên bị gõ. Khanh Nguyệt đứng dậy mở cửa, nhìn qua là ba người Bích Vũ An đến thăm tiểu Miên Miên.
"Sao rồi? tiểu Miên Miên đã lành chưa?" Bích Vũ An vừa vào liền chạy đến giường xem Hoa Miên Thần.
"Vẫn chưa, ta vừa xem qua, bất quá vết thương cũng nhỏ đi rồi." Khanh Nguyệt đóng cửa nói với ba người: "nhưng tinh thần tiểu Miên Miên nhìn vẫn chưa ổn, vừa mới ăn.... hấp thụ ma hạch xong thì cũng có chút tinh thần rồi, nhưng vẫn nằm lỳ trên giường như vậy."
"Ai.... tiểu bé ngoan a....." Bích Thiên Thiên kéo ghế tới ngồi cạnh giường nhìn Hoa Miên Thần mềm nhũn trên giường.
"Là của ta." Khanh Nguyệt liền bổ sung thêm một câu.
Bốn người lại thảo luận chuyện gặp ma thú sau khi Hoa Miên Thần rời đi, Tào Văn đột nhiên nói tới: "phải rồi Khanh Nguyệt, ngươi biết tên hộ vệ của Vu Đạt La chết rồi chưa?"
Tên hộ vệ của Vu Đạt La? cái tên mặc đồ đen đó a? Khanh Nguyệt còn nhớ bộ dạng hắn một tay bóp nát băng thứ, có chút kinh ngạc: "hắn không phải là chiến sĩ sao? hình như rất mạnh a, sao lại chết chứ?" với cấp bậc chiến sĩ của hắn thì bản thân mình hiện tại cũng không đủ năng lực khiêu chiến. Là ai có thể mạnh như vậy gi. ết ch. ết được chiến sĩ?
"Là hai con ma thú sáu giai băng hệ, hổ Ngân Phệ!" Bích Thiên Thiên ở bên cạnh nói chen vào, "bất quá hai con ma thú sáu giai kia cũng bị hộ vệ của Vu Đạt La gi. ết ch. ết rồi, hắn cũng mạnh thật a! đó là ma thú sáu giai đó a!"
"Phải a! hiện tại các giáo quan đang nghi ngờ, mấy ngày nay có thể là hai con ma thú kia đến phòng ăn triệu hoán sư và giáo quan ăn vụng đồ ăn, hơn nữa mọi người đang hoài nghi có thể Vu Đạt La bị hai con ma thú băng hệ đó đột nhập vào phá a." Bích Vũ An lại nói thêm.
Khanh Nguyệt lại cảm thấy có gì đó quái lạ," hổ Ngân Phệ có mạnh thế nào cũng chỉ là ma thú trung giai, nhưng hôm đó công kích Vu Đạt La là phép thuật cao cấp a!"
"Đúng vậy, cho nên các giáo quan đang suy đoán, hổ Ngân Phệ có phải là biến dị không, bọn họ còn móc ma hạch đi nghiên cứu nữa a!"
Thế giới này, ma thú không như triệu hoán thú không có phẩm cấp tư tranh, nhưng chúng có thể phát sinh biến dị, ma thú biến dị, thường mạnh hơn rất nhiều, như vậy dùng đến pháp thuật cao cấp hơn cũng không có gì kỳ lạ.
"Vậy thì, có thể nói xuôi được." Khanh Nguyệt gật đầu, chút nghi hoặc này trong lòng cũng bỏ qua.
Hoa Miên Thần nằm trên giường vểnh tai nhỏ lên nghe cũng thấy yên tâm, quả nhiên như mình dự tính, mọi chuyện đều do hai con hổ Ngân Phệ gánh hết, nhưng mà tiếc hai viên ma hạch quá a.
Mấy người này lại nhiều chuyện! Hoa Miên Thần không thích vẫy vẫy tai, xoay người dùng cái mông chỉa về phía Bích Thiên Thiên.
Bích Thiên Thiên cứ như vậy nhìn chằm chằm cái mông nhỏ tròn tròn xù lông của Hoa Miên Thần, nhịn rồi nhịn, cuối cùng nhịn không được thò tay chọt cái mông nhỏ khái ái một cái.
"..." Khanh Nguyệt đột nhiên cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.
"Ngao...!" Hoa Miên Thần còn khó chịu hơn, đột nhiên quay đầu nãi thanh nãi khí rống giận với Bích Thiên Thiên, cẩn thận lão nương cào mặt ngươi a!
Bích Vũ An và Tào Vân ở một bên chờ a chờ, nhưng không thấy Bích Thiên Thiên bị Hoa Miên Thần công kích, nhất thời tay cũng ngứa theo.
Khanh Nguyệt thấy được ý muốn của hai người này, vội ôm lấy Hoa Miên Thần, nghiêm túc nói: "không được sờ nữa! tiểu Miên Miên còn bị thương a! đừng khi dễ nó!"
Xía, quỷ hẹp hòi! ba người liền thấy được ý thực sự của Khanh Nguyệt. Bất quá tiểu Miên Miên không công kích Bích Thiên Thiên, nói rõ nàng đã quen với các nàng rồi sao? thật vui quá đi a~
Ba người Bích Vũ An dong dài một hồi, lưu luyến không rời mới nói từ biệt Hoa Miên Thần rời đi, Khanh Nguyệt xác định các nàng không quay lại nữa, liền quay vào phòng đưa trọng kiếm cho Hoa Miên Thần cất vào không gian, chính mình ôm Hoa Miên Thần chạy đến rừng Thanh Nam.
Vì trại huấn luyện có hai ma thú trung giai xông vào, vừa ăn vụng còn đả thương giết người, cho nên thủ vệ trại huấn luyện càng dày hơn. Cũng may chỗ đến rừng Thanh Nam, vẫn như cũ không ai phát hiện.
Cho nên muốn săn ma thú, còn phải nướng thịt, nghĩ đến ban đêm ở rừng Thanh Nam còn nguy hiểm hơn, Khanh Nguyệt cũng không dám ở lại rừng Thanh Nam quá lâu, cứ vậy qua hai tuần, mới đem lương thực trong kho không gian của Hoa Miên Thần làm đầy.
Lúc đầu Hoa Miên Thần thấy Khanh Nguyệt ban ngày đi huấn luyện, ban đêm còn phải thay mình đi săn ma thú nướng thịt, có chút đau lòng sợ nàng mệt, từng cản một lần. Nhưng mà Khanh Nguyệt lại giải thích với Hoa Miên Thần, tham gia huấn luyện ban ngày đối với nàng tác dụng không lớn, không bằng ban đêm đi săn ma thú, như vậy thực lực của nàng mới thăng tiến được. Hoa Miên Thần nghĩ đến sự chênh lệch của Khanh Nguyệt với đám triệu hoán sư kia, liền gật đầu, sau đó cũng không ngăn cản Khanh Nguyệt nữa.
Được Khanh Nguyệt cung cấp đồ ăn đầy đủ liên tục, Hoa Miên Thần lại tiến giai lần nữa vào ban đêm. Chỉ có Khanh Nguyệt phát hiện nàng tiến giai sớm hơn so vói Hoa Miên Thần đang ngủ như heo chết kia, đồng thời nàng phát hiện Hoa Miên Thân tiến giai lần này có chút khác với trước kia.
Còn Hoa Miên Thần, sau khi biết mình tiến giai sang ngày thứ hai thì thấy bề ngoài của mình có "một chút" biến hóa.
"Oa! Khanh Nguyệt, tiểu Miên Miên hôm nay hình như có chút khác nha?" vẫn là ba người Bích Vũ An si hán Hoa Miên thần, sáng sớm tìm đến Khanh Nguyệt thì thấy Hoa Miên Thần biến hóa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!