Chương 30: (Vô Đề)

Khanh Nguyệt ở cửa trại huấn luyện gặp được Nguyên Lương vừa mang người bị thương về. Khanh Nguyệt nói rõ nguyên nhân với Nguyên Lương, sau đó hắn cũng sảng khoái để Khanh Nguyệt đi nhanh về nhanh.

Chờ Khanh Nguyệt quay về phòng ngủ của mình, cẩn thận thả Hoa Miên Thần lên giường, nhẹ vuốt chóp mũi nàng nhỏ giọng nói: "chiều nay ngươi phải ngoan ngoãn ở lại trong phòng ngủ nghỉ ngơi, không được chạy loạn khắp nơi biết chưa?"

"Ngao...." Hoa Miên Thần ngoan ngoãn lên tiếng.

Tiểu hư hỏng này! tính tình vốn bộp chộp giờ lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy? không lẽ đang có ý xấu gì a?! Khanh Nguyệt hoài nghi trừng mắt nhìn Hoa Miên Thần, Hoa Miên Thần cũng dùng ánh mắt chân thành nhất đáp lại Khanh Nguyệt.

Hồi laai, Khanh Nguyệt đành thỏa hiệp. Nàng sờ đầu nhỏ của Hoa Miên Thần, nhìn nàng chằm chú nói: "tiểu Miên Mieenm ngươi phải ngoan ngoãn, đừng để ta phải lo lắng, ngươi thị thương so với ta bị thương ta còn đau lòng hơn."

Biết mình trong lòng Khanh Nguyệt quan trọng như vậy, trong lòng Hoa Miên Thần lại có chút ngọt ngào. Nàng hé môi "ngao" một tiếng, sau đó chủ động dùng đầu cọ cọ tay Khanh Nguyệt.

Tuy ta không thể cam đoan với ngươi ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ, nhưng yên tâm đi, ta sẽ không để chính mình bị thương nữa.

Hiếm khi Hoa Miên Thân lại chủ động thân cận Khanh Nguyệt như vậy, điều này khiến Khanh Nguyệt có chút vui vẻ và ngạc nhiên. Nhìn bộ dạng nhỏ nhắn của Hoa Miên Thần ngẩng đầu nhìn mình thật đáng yêu, Khanh Nguyệt liền cúi người hôn lên cái đầu nhỏ mao nhung của Hoa Miên Thần.

"..."

"..." lại nữa! Hoa Miên Thần dùng tiểu móng vuốt vỗ Khanh Nguyệt, xấu hổ ngao một tiếng.

"Xin.... xin lỗi, tiểu Miên Miên, ta.... ta không cố ý." sợ Hoa Miên Thần lại mặc kệ nàng nữa, Khanh Nguyệt bối rối buông hai tay giải thích. Khanh Nguyệt à, ngươi bị gì vậy? cho dù tiểu Miên Miên khả ái, ngươi cũng phải biết khống chế chính mình a! xong rồi, xong rồi, trước kia hôn tiểu Miên Miên đã khiến nó giận mình hồi lâu rồi, bây giờ... "ta, ta, ta.... thời gian không còn sớm nữa, Vũ An các nàng đang chờ, ta.... ta phải đi rồi.

Tiểu Miên Miên ngươi nhất định phải ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ a." lắp bắp nói xong một câu, Khanh Nguyệt vôi vàng ra cửa. Nàng sợ cúi đầu lại nhìn thấy tiểu Miên Miên mất hứng.

"Ngao."

Hoa Miên Thần cúi đầu lên tiếng, điều này khiến Khanh Nguyệt vừa mở cửa nghe được cũng thở dài một hơi. May quá tiểu Miên Miên đồng ý đáp lại mình, nói rõ nó không giận mình.

"Ta đi đây, tiểu Miên Miên, trong không gian của ngươi còn đồ ăn?! ăn nhiều một chút để khôi phục vết thương, ăn hết rồi cũng không sao, lần sau tìm chút thời gian ta sẽ giúp ngươi làm thêm."

Thấy Hoa Miên Thần ủ dột, Khanh Nguyệt lại dài dòng thêm vài câu, cuối cùng mới nhẹ nhàng rời đi.

Chờ Khanh Nguyệt đi rồi, cái đầu nhỏ của Hoa Miên Thần liền chôn dưới hai vuốt. Không có tiền đồ! không phải chỉ hôn có một cái thôi sao! sao tim lại đập nhanh như vậy! tiểu trảo ngắn muốn giơ lên đầu, đáng tiếc không thể với tới, nàng đành lăn lộn trên giường hồi lâu, mới miễn cưỡng đè xuống vui vẻ trong lòng.

Được rồi! đừng nghĩ nữa! chỉ là tình yêu thuần khiết của chủ nhân dành cho triệu hoán thú của mình thôi a, ngươi kích động cái rắm a!

Hoa Miên Thần dừng lăn lộn, nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, xác định Khanh Nguyệt không quay lại mới đứng dậy. Vết thương trên bụng tuy còn đau một chút, nhưng đối với Hoa Miên Thần từng chiu vết thương nặng hơn khi làm nhiệm vụ mà nói, không là gì cả. Nàng nhanh nhẹn nhảy xuống giường, nhảy lên cửa sổ, sau đó phát hiện, Khanh Nguyệt đã khóa cửa sổ. Hừ! đúng là không tin lão nương! còn khóa cửa sổ! cũng may không có khó với lão nương a!

Hoa Miên Thần cẩn thận đẩy then cài ra, mở cửa sổ, nhảy ra ngoài.

Rời khu phòng ngủ của triệu hoán sư, Hoa Miên Thần cố ý lượn lờ quanh trại huấn luyện một vòng, quả nhiên không lâu sau, liền cảm nhận được có ánh mắt đanh theo dõi mình. Hoa Miên Thần nhếch miệng, tiếp tục nhàn nhã đi về phía trước.

A! tiểu súc sinh rối cuộc lại đi dạo một mình nữa, nó không biết đề phòng nguy hiểm sao? nhưng mà vậy cũng tốt, quá dễ cho mình rồi a!

Hắc Ưng trốn trong góc nhìn cái bóng trắng ngoài xa, nhìn thấy nó đi đến phòng ăn, trong lòng liền nảy ý.

Hôm nay đồ ăn trong nhà ăn qua một đêm đã mất sạch, hiện tại cũng không có ai, hay là....

Chờ Hoa Miên Thần lắc lư đến trước nhà ăn, không ngờ cửa nhà ăn mở, nhìn vào trong, quả nhiên nhìn thấy một đống ma hạch năm giai xếp cao trong phòng ăn, dụ dỗ mình đi vào quá trần trụi rồi a!

Không lẽ, định bắt mình trong nhà ăn? đúng lúc, vậy ta giải quyết ngươi trong nhà ăn luôn!

Hoa Miên Thần giả vờ như bị ma hạch hấp dẫn, tiểu chân ngắn nhẹ nhàng chậm rãi bước vào nhà ăn, nhìn xung quanh rồi cảnh giác chậm rãi đi tới.

"Rầm!"

Hoa Miên Thần đi được một đoạn ngắn, cửa nhà ăn đóng lại. Hoa Miên Thần nhếch miệng, đến rồi.

"Vật nhỏ, không ai nói với ngươi, thân làm triệu hoán thú, thì nên ngoan ngoãn ở cạnh chủ nhân sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!