Chương 29: (Vô Đề)

Lần đầu đánh với ma thú bốn giai, ba người ép xuống sợ hãi trong lòng, chỉ huy triệu hoán thú của mình nghênh chiến. Trong lúc ba người tản ra, Bích Thiên Thiện tự đánh miệng mình, ai kêu cái miệng quạ của ngươi a!

Ma thú bốn giai cường đại Khanh Nguyệt đã thấy qua, nhưng mà ma thú bốn giai thì cũng có bất đồng riêng. Trước kia khi nàng đối phó với vượn Tấn Phong khổng lồ, lực phòng ngự cường hãn, sức mạnh lớn, tốc độ lại không yếu, nhưng sói Xích Bối này thực sự tuyệt đối sẽ không yếu hơn vượn Tấn Phong!

"Mọi người đừng sợ! trước kia ta một mình có thể thắng được vượn Tấn Phong nguy hiểm, hiện tại chúng ta có bốn người, đối phó một con sói Xích Bối cũng không có vấn đề gì!"

Nghe Khanh Nguyệt nói, nháy mắt ba người bình tâm lại. Phải a, thực lực của Khanh Nguyệt có thể đánh một trận với ma thú bốn giai a, ba người các nàng thực lực cũng không yếu, cần gì phải sợ! Nghĩ đến điều này, ba người càng thêm kiên định, trước đó đối phó ma thú ba giai không khó, hiện tại có thêm ma thú bốn giai cũng làm khác nàng hăng chiến hơn!

Bích Thiên Thiên nghe Khanh Nguyệt chỉ huy, để Cự Mạn Hoa của mình phủ dây gai kín trên đất, chỉ cần sói Xích Bối đến gần thì chộp cơ hội trói nó lại. Cự Mạn Hoa thấp giai hơn sói Xích Bối, dây gai nó dùng trói sói Xích Bối rất dễ bị tránh thoát, bât quá Cự Mạn Hoa mặc kệ sói Xích Bối trốn thoát dễ dàng thế nào, nó chỉ cần không ngừng dùng dây gai sinh trưởng trói được sói Xích Bối là được.

Hỏa Vân Hồ của Bích Vũ An là triệu hóa thú hệ hỏa, công kích sói Xích Bối lại sợ bị thương đến Cự Mạn Hoa, nên đành đứng im một bên, nhưng Bạch Vũ Lộ của Tào Văn lại là triệu hoán thú hệ phong, nó nhân lúc sói Xích Bối sơ sẩy thì công kích vài cái phong nhận.

Triệu hoán thú của ba người chỉ mới ba giai, khác với ma thú, triệu hoán thú có tư chất tốt thì đơn giản sẽ giết được một con ma thú cao giai hơn mình, nhưng đối với thấp giai và trung giai thì là chuyện khó, chênh lệch vẫn rõ ràng. Cũng may, sói Xích Bối bị Cự Mạn Hoa và Bạch Vũ Lộ công kích, hành động cũng chậm không ít.

"Được, các ngươi tiếp tục phối hợp, yểm hộ công kích của ta." Khanh Nguyệt nhìn cục diện công kích thấy bên mình có ưu thế hơn, liền tốc chiến tốc tháng, nàng muốn đi tìm tiểu Miên Miên về!

Khanh Nguyệt nhân lúc sói Xích Bối đang chú ý triệu hoán thú của Tào Văn và Bích Thiên Thiên, tự mình năm chặt trọng kiếm trong tay, bước nhah đến chờ sói Xích Bối phản ứng lại, trên lưng đã trúng một kiếm.

"Grừ --" sói Xích Bối tức giận tru lên.

"Nhanh, tăng tốc công kích, nó đang gọi đồng bọn đến." Khanh Nguyệt nghe tiếng sói Xích Bối tru, công kích trên tay càng mạnh hơn.

Sói Xích Bối đã bị thương, hành động không còn nhanh nhạy như trước, Bích Thiên Thiên lệnh cho Cự Mạn Hoa rút dây gai về, để Hỏa Vân Hồ của Bích Vũ An đến công kích. Dưới sự cố gắng của bốn ngươi, sói Xích Bối trong vòng 10 phút ngã xuống chết.

"Rất.... rất dễ đối phó a?" lần đầu tiên đối chiến với ma thú bốn giai, Tào Văn không bị thương, còn có thể nhanh chóng giải quyết sói Xích Bối, cảm giác có chút bất ngờ.

"Vốn các ngươi không kém, không nên đánh giá thấp thực lực của chính mình," Khanh Nguyệt nhanh chân đá sói Xích Bối, xác nhận nó bị đâm chết, liền xoay người muốn đi tìm Hoa Miên Thần.

"Ha ha, lúc này có thêm ma thú đến nữa, ta cảm thấy chúng ta có thể ung dung đối phó a~" Bích Thiên Thiên đắc ý đứng chống nạnh nói.

Tào Văn móc ra một thanh chủy thủ định lấy ma hạch của sói Xích Bối, thì nghe thấy âm thanh "vù vù vù vù" đúng là một đám ma thú kéo đến! nàng quay đầu tức giận nhìn Bích Thiên Thiên.

Bích Thiên Thiên bị trừng mắt cúi thấp đầu, "... xin lỗi, ta không nên lắm mồm."

"..." Bích Vũ An không nhìn các nàng mà xem một đám bọ có cánh đang bay đến chỗ các nàng.

"Vũ An, lúc này cần đến Hỏa Vân Hồ của ngươi rồi." Khanh Nguyệt nhìn chằm chằm đám bọ bay đến. Đám bọ xanh này tuy nhiều nhưng cũng chủ là ma thú hai giai, nếu có tiểu Miên Miên ở đây, cũng đủ cho nó chơi một chút. Nghĩ vậy, Khanh Nguyệt hận không thể đốt trụi đống bọ này đi, tự mình thoát thân đi tìm tiểu Miên Miên.

"Ân, tiểu Hỏa, phun cho đám bọ kia chút lửa đi!!"

Hỏa Vân Hồ của Bích Vũ An nghe lời gật đầu, há miệng phun hỏa về phía đám bọ. Hỏa Vân Hồ một thân hồng mao đáng chú ý, bộ dạng trong số các triệu hoán thú cũng không tệ. Khanh Nguyệt nhìn Hỏa Vân Hồ một chút, liền chuyên tâm nhìn đám bọ kia. Chỉ tiểu Miên Miên nhà mình là đẹp nhất! (ed: con sen u mê ~)

Hỏa diễm của Hỏa Vân Hồ đối với đám bọ cũng có hiệu dụng, nhưng đốt đám này thì lại đến đám khác, nhìn hỏa của Hỏa Vân Hồ phun ra đang nhỏ dần, Bích Vũ An cấp ma lực cũng nhanh hết, Tào Văn cùng Bích Thiên Thiên nhanh chính gia nhập chiến đấu.

"Không được, đám bọ xanh quá nhiều, chúng ta rút lui thôi...."

"Đúng vậy! chỗ này quá nguy hiểm, chúng ta hình như đã đi vào chỗ của đám bọ rồi, mau lui ra ngoài rừng Thanh Nam thôi...."

"Nhưng mà... tiểu Miên Miên...." còn chưa tìm được Hoa Miên Thần, Khanh Nguyệt không muốn đi, nhưng mà từng đàn bọ xanh vô tận không ngùng lao đến, uy hiếp sinh mệnh của mọi người, nàng không thể vì mình mà liên lụy mọi người.

"Ngao...." trong lúc Khanh Nguyệt đang do dự, dưới chân truyền đến tiếng kêu quen thuộc, là tiểu Miên Miên! "tiểu Miên Miên về rồi, mọi người rút lui thôi." Khanh Nguyệt nói xong, cúi người ôm lấy Hoa Miên Thần, sau đó để nàng lên vai mình, tự mình nâng kiếm nhìn chằm chằm phía trước cảnh giác.

Hoa Miên Thần xuất hiện, khiến ba người Bích Vũ An thở dài một hơi, muốn các nàng cứ vậy để lại tiểu Miên Miên khả ái, các nàng tuyệt đối không bỏ được.

"Nào, tiểu Hỏa, mau làm một cái tường hỏa đi, ngăn đám bọ xanh này bay đến, chúng ta nhân cơ hội rút về." Bích Vũ An cố gắng hao hết chút ma lực cuối cùng, để Hỏa Vân Hồ làm tưởng lửa.

Mọi người nhân lúc này, xoay người chạy như điên. Hoa Miên Thần ở trên vai Khanh Nguyệt quay đầu lại, phóng ra thêm một vách tường lửa nữa.

Hai vách tưởng lửa cũng đủ thời gian kéo dài cho nhóm người Khanh Nguyệt chạy ra khỏi rừng Thanh Nam. Sau đó, bốn người nhanh chóng chạy đến bãi đất trống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!