Chương 28: (Vô Đề)

Khanh Nguyệt quay về phòng ngủ, Hoa Miên Thần cũng bị tiếng mở cửa đánh thức.

"Ngao..." Hoa Miên Thần ủ dột phát ra tiếng kêu kháng nghị, khiến Khanh Nguyệt nhịn không được buông kiếm xuống một bên, tới bên giường.

Một tay đem Hoa Miên Thần ôm vào lòng, Khanh Nguyệt nhỏ giọng gọi Hoa Miên Thần tỉnh lại: "Tiểu Miên Miên, chút nữa ta phải đến rừng Thanh Nam rồi, hôm nay chúng ta huấn luyện ở rừng Thanh Nam, ngươi có muốn đi cùng không?"

Rừng Thanh Nam? từ khi vào trại từng đến một lần rồi, cũng lâu rồi chưa đến! Hoa Miên Thần đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội được thưởng thức tay nghề của Khanh Nguyệt. Hơn nữa... mình cũng có thể nhân cơ hội này chuẩn bị một chút cho kế hoạch của mình.

"Ngao!" ta muốn đi.

Hoa Miên Thần nhìn Khanh Nguyệt liên tục gật đầu, Khanh Nguyệt cười điểm lên chóp mũi nàng một cái, "tiểu quỷ tham ăn, lại luốn ăn thịt rồi a!? đi, hôm nay ta nhất định cho ngươi ăn thống khaoais~"

Gần đây mình bị thương, đều là tiểu Miên Miên mang cơm đến cho mình, mà mình cũng không có thời gian đến rừng Thanh Nam săn ít ma thú lớn cho nó ăn no, nghĩ đến sức ăn của tiểu Miên Miên.... hình như hơi ủy khuất nó.

Nếu Hoa Miên Thần mà biết được suy nghĩ của Khanh Nguyệt lúc này, nhất định sẽ chột dạ. Vì tạo thành cục diện sáng nay không có điểm tâm ăn, còn khiến các triệu hoán sư phải đến rừng Thanh Nam, thủ phạm chính là Hoa Miên Thần a.

Tối hôm qua Hoa Miên Thần nửa đêm lén đi ra ngoài, mục đích là phải ăn thật nhiều cơm để có nhiều ma lực hơn. Nàng đến nhà ăn chuyên dụng cho giáo quan trước, nguyên nhân là do đồ ăn cho giáo quan đang được làm, nên Hoa Miên Thần không tìm được cái gì ăn. Cuối cùng Hoa Miên Thần đành dời mục tiêu đến nhà ăn triệu hoán sư kia.

Nhà ăn triệu hoán sư đã chuẩn bị xong một lượng lớn thức ăn điểm tâm cho ngày thứ hai. Hoa Miên Thần do dự nhìn chằm chằm đống thức ăn kia, trong lòng không ngừng thuyết phục chính mình: ân, dù sao xung quanh đây đều là rừng, các đầu bếp chuẩn bị nguyên liệu cũng không thiếu, cho nên dù mình có ăn sạch cũng không sao đâu a?! ôm suy nghĩ hy vọng như thế, Hoa Miên Thần quét sạch 500 phần ăn của các triệu hoán sư sạch sẽ!!!

cục bông nhỏ ăn nhiều như vậy, đi hết cả đêm, đây cũng là nguyên nhân khiến Hoa Miên Thần sáng dậy không nổi a.

Khanh Nguyệt nghe ngoài cửa đã có âm thanh triệu hoán sư thu dọn đồ đạc xong, nhanh chóng cầm trọng kiếm lên, "Tiểu Miên Miên, ngươi mang chút gia vị trong không gian ra đi, thêm vài món đồ làm bếp nữa a...."

Vì lý do an toàn, Khanh Nguyệt cũng không thể mang theo trọng kiếm đi tập hơn, nếu không.... đến khi đó cũng không thể giải thích được đột nhiên có thêm mấy món đồ.

"Ngao." Hoa Miên Thần biết Khanh Nguyệt lo lắng, nghe lời đem ra mấy cái túi gia vị nhỏ, sau đó là một cái nồi sắt lớn, một cái muỗng dài, một cái chén nhỏ.

"Đi thôi, mấy thứ này là đủ rồi," Khanh Nguyệt đem mấy thứ này chuẩn bị xong thì ngoài cửa có tiếng Bích Vũ An truyền vào: "Khanh Nguyệt, ngươi thu dọn xong chưa? chúng ta đi tập hợp a!?"

Khanh Nguyệt đeo đồ làm bếp cùng gia vị lên, xách theo trọng kiếm, trong lòng ôm Hoa Miên Thần, mở cửa nói với ba người Bích Vũ An: "được rồi, chúng ta đi thôi."

Ba người nhìn Khanh Nguyệt ôm Hoa Miên Thần còn mang theo một thanh trọng kiếm, trên lưng đeo một túi đồ, không khỏi kinh ngạc.

"Khanh Nguyệt, hiện tại ta cũng thấy ta và ngươi khác nhau quá a." Bích Vũ An bội phục nói Khanh Nguyệt.

Hoa Miên Thần trong ngực Khanh Nguyệt cảm thấy buồn cười, cái kiểu đại tiểu thư sống trong nhung lụa, thì làm gì có kinh nghiệm như Khanh Nguyệt, căn bản không thể nhận ra được sự chênh lệch của bản thân và Khanh Nguyệt a!

Tào Văn ở sau kinh ngạc, lại quan tâm Hoa Miên Thần trong ngực Khanh Nguyệt nhiều hơn, "Khanh Nguyệt, ngươi cũng mang tiểu Miên Miên đi theo sao? không phải Nguyên giáo quan nói, rừng Thanh Nam nguy hiểm..."

"Không sao đâu." Khanh Nguyệt khoát tay, nàng tùy tiện đem cái lý do đắp lại Tào Văn: "lần đầu tiên đến rừng Thanh Nam, mòi người đều mang triệu hoán thú theo, triệu hoán thú của ta đi theo có gì không được sao."

Không có, nhưng mà ngươi mang triệu hoán thú nhỏ xíu như vậy đi có chút không ổn a. Ba người Bích Vũ An đều nghĩ như nhau.

Chờ các triệu hoán sư thu dọn đồ xong, Nguyên Lương mang theo mọi người đến rừng Thanh Nam.

"Bây giờ, gọi các triệu hoán thú của mọi người ra đi."

Trong khoảng thời gian này luôn bận rộn huấn luyện các triệu hoán sư, nhưng vẫn chưa bắt đầu với triệu hoán thú, đây cũng là nguyên nhân khiến Nguyên Lương lo lắng khi để các triệu hoán sư vào rừng Thanh Nam sớm....

Một đám triệu hoán sư gà mờ, rồi còn thêm một đám triệu hoán thú gà mờ..... ai nha .....

Ma pháp trận liên tục xuất hiện dưới chân các triệu hoán sư, từng đạo quang mang lóe lên, đã là đám đông thì lại càng thêm chật.

"Nhớ rõ, dựa theo đội hình các ngươi trước kia, cùng nhau hành động. Nếu gặp nguy hiểm phải tỉnh táo, phối hợp cùng đồng đội cho tốt, đừng có mà hét ầm ĩ.... nhắc lại một lần nữa, tuyệt đối, không được đi sâu vào rừng Thanh Nam! Được rồi, chúng ta đi vào thôi."

Nguyên Lương nhìn đội ngũ khổng lồ chậm rãi đi vào rừng Thanh Nam, ánh mắt đảo qua Khanh Nguyệt ở sau đội ngũ, cùng Hoa Miên Thần trong ngực nàng, không chút do dự bước tới trước đội ngũ. Người và thú cộng lại số lượng cũng đến 1000, nhiều ngươi như vậy, Nguyên Lương căn bản không thể lo hết được, hắn chỉ có thể trông đám người thực lực yếu nhất đằng kia, còn những người khác chỉ có thể tự cầu nhiều phúc hơn.

Kỳ thực, chỉ cần tuân thủ đúng quy tắc trước đó Nguyên Lương đã nhắc nhở, bản thân không muốn tìm đường chết, thì cơ bản ở ngoài rừng Thanh Nam vẫn an toàn, nhưng chỉ sợ là....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!