Chương 26: (Vô Đề)

"Vu giáo quan." Hắc Ưng cúi người nghiêm túc nhìn Vu Đạt La lạnh lùng chào hỏi.

Nói thật, hắn cũng không thích Vu Đạt La này, bất quá, nếu chủ nhân đã để mình phải hảo hảo bảo hộ hắn, mình cũng chỉ có thể làm theo. May là ở chỗ này Vu Đạt La đối với triệu hoán sư không đáng tin, đối với mình cung kính vẫn có thừa, điều này cũng khiến Hắc Ưng luôn nhắm một mắt mở một mắt với những chuyện hoang đường mà Vu Đạt La làm ở doanh trại huấn luyện này. Ngược lại, chết cũng đều là triệu hoán sư, không phải sao?

thật hy vọng Vu Đạt La này có thể chó cắn chó, đem toàn bộ triệu hoán sư trong trại huấn luyện này đều bị tại họa. Đại lục này, căn bản không cần đám triệu hoán sư phế vật vô dụng đó nữa!

"Hắc Ưng a, sáng nay đúng là phải đa tạ người. May là ngươi phản ứng nhanh, nếu không.... ta... " Vu Đạt La giơ tay lên, muốn kiểm tra trán của mình, đáng tiếc cánh tay bị bọc nhiều lớp cũng không có cách, Vu Đạt La bất đắc dĩ lại thả tay xuống. "Ta nghĩ, cho dù lúc đó triệu hoán thú có ở bên cạnh ta trông chừng, cũng sẽ không đúng lúc như ngươi vậy a?!" kỳ thực Vu Đạt La đối với triệu hoán thú của mình vẫn có lòng tin hơn, bất quá, nên dỗ ngọt nịnh bợ thì vẫn nên dỗ ngọt.

Hắc Ưng cũng không nhận ra Vu Đạt La đang vuốt mông ngựa, hắn thấy sự thật cũng là như vậy. Triệu hoán sư bản thân phòng ngự vốn yếu, mà triệu hóa thú luôn phải nghe theo triệu hoán sư, một tổ hợp vô năng như vậy, có thể ở trong đại lục này có được địa vị cao như vậy, đúng là mỉa mai.

"Không có gì, chỉ cần làm thôi."

"Không không không! nói tóm lại một điều, ta thực sự phải đa tạ ngươi." Vu Đạt La đối với thái độ lạnh như băng của Hắc Ưng cũng không thấy khó chịu, cười híp mắt tiếp tục làm hắn vui lòng, "Không biết Hắc Ưng ngươi có mong muốn gì, cứ nói với ta."

"Vậy a... " Hắc Ưng nghĩ đến trước đó nhìn thấy một đoàn mềm mại, hai tay không tự chủ được, "Vu giáo quan có thể đem triệu hoán thú của Khanh tam tiểu thư ban thưởng cho ta không?" không biết vì sao, nhìn thấy triệu hoán thú khả ái như vậy, đáy lòng Hắc Ưng dâng lên cảm giác muốn phá nát, hắn muốn đem vật nho nhỏ kia nắm trong hai tay cứ vậy bóp chết.

Vu Đạt La nhìn được sự độc ác dưới đáy mắt Hắc Ưng, ý vị thâm trường cười cười, "ta hiểu, ta hiểu, nhưng mà... triệu hóa thú dù sao cũng là của Khanh Nguyệt, ta sao dám tự ý làm chủ...."

Hắc Ưng nghe vậy, sắc mặt đã đen càng đen hơn. Vu Đạt La thấy vậy, vội vàng bổ sung: "Nhưng Khanh Nguyệt cũng không phải triệu hoán sư hợp nghĩa, hẳn là khó khăn lắm mới có một con triệu hóa thú bảo bối này, bình thường còn không nỡ đem nó vào không gian triệu hoán, còn đuổi theo nó chạy loạn khắp nơi. Hắc Ưng ngươi nhìn a, nàng đối với triệu hoán thú của mình sơ sót như vậy, ngày nào đó triệu hoán thú mất tích, thực sự là khó trách người khác, đúng không?"

"Đó là đương nhiên." hiểu được ý lời nói của Vu Đạt La, Hắc Ưng băng lãnh rốt cuộc xuất hiện vẻ tươi cười. Kỳ thực, không cần Vu Đạt La nói, hắn trước đó cũng đã nghĩ cách bắt cho được tiểu đoàn tử kia, đáng tiếc, vẫn không tìm được cơ hội. Bất quá, nhìn tiểu đoàn tử mỗi ngày chạy loạn khắp nơi, chính mình cũng có cơ hội.

Vu Đạt La nhìn nụ cười u ám của Hắc Ưng, trong lòng ớn lạnh. Tên này với vẻ ngoài của hắn đen như nhau a, cũng may hiện giờ mình còn chưa đắc tội với hắn. Nếu có thể mượn tay Hắc Ưng, chỉnh chết tiểu súc sinh kia, vậy cũng bớt chuyện cho mình. Vu Đạt La nghĩ đến đây, nhìn Hắc Ưng cười hiền hòa, "Phải rồi Hắc Ưng, sáng nay ta đột nhiên bị đánh bất ngờ..... ngươi, có nhìn thấy ma thú nào hay người nào khả nghi không?"

Sáng sớm đột nhiên xuất hiện băng hệ ma pháp, Hắc Ưng cũng không hề phát hiện ra thứ gì. Bất quá, vì không muốn triệu hóa sư vô dụng này coi thường mình, hắn thu hồi nụ cười trên mặt, tùy tiện nói: "sau khi ta bắt được băng thứ kia, chỉ thấy một cái bóng xanh nhạt lướt qua, xông vào rừng cây sau doanh trại huấn luyện của chúng ta rồi biến mất."

Lôi đài buổi sáng dựng ở phía tây sân huấn luyện, mà sau cái sân huấn luyện phía tây đó.... chính là Vô Quy Lâm a! nghĩ đến đây, Vu Đạt La không khỏi rùng mình một cái, băng hệ ma pháp cao cấp như vậy, không lẽ là ma thú cao cấp trong Vô Quy Lâm chạy ra ngoài? cho dù có đúng hay không, mấy ngày này phải tăng mạnh lượng thủ vệ tuần tra.

"Ta sẽ phái người tuần tra nhiều hơn, mấy ngày nay phải làm phiền Hắc Ưng ngươi...."

"Yên tâm, ta nghe lệnh từ phó thành chủ, dĩ nhiên sẽ bảo vệ ngươi." Hắc Ưng lại nở một nụ cười, nhưng tiếu ý không đến đáy mắt.... triệu hoán sư này cũng sợ chết a.

Nghe thấy Hắc Ưng cam đoan, Vu Đạt La cũng có chút yên tâm. Chờ Hắc Ưng rời đi, Vu Đạt La liền đam triệu hoán thú của mình gọi ra

- là một con bò cạp vương độc hệ cấp 6. Tuy triệu hoán thú này của hắn vẫn còn là trung cấp, nhưng tư chất vẫn rất ưu tú, phẩm cấp có thể làm thống lĩnh! cho dù đụng phải ma thú cao cấp, cũng có thể trành tài vài hiệp.

"Cẩn thận trông chừng." Vu Đạt La lần nữa nằm trên giường, hướng về phía bò cạp vương ra lệnh.

"Ah --"

Chờ buổi chiều Khanh Nguyệt kết thúc huấn luyện, cùng Bích Vũ An các nàng đến nhà ăn, ăn cơm tối. Trên đường quay về phòng ngủ, nàng nhìn Hoa Miên Thần trong ngực nhỏ giọng nói: "Tiểu Miên Miên, đêm nay giúp ta nấu nước nóng a!? ngơi không để ý mấy ngày nay ta không có cách nào tắm sao, cũng may mấy ngày qua ta không có tham gia huấn luyện, mồ hôi ra không nhiều lắm, nhưng mà, tối nay phải tắm sạch...."

Hoa Miên Hoa nghe lời Khanh Nguyệt nói xong, thân thể cứng lại. Trong đầu nàng, lần nữa hiện lên đôi môi tiểu bạch thỏ mềm mại.... Hoa Miên Thần! ngươi lại nổi điên cái gì a! mau đem suy nghĩ này của ngươi ném đi a! nhớ rõ, đêm nay giúp Khanh Nguyệt nấu nước nóng xong, phải thành thật thủ ở cửa, không được nhìn lén!

Khanh Nguyệt cứ vậy nhìn Hoa Miên Thần trong ngực mình điên cuồng lắc đầu, sau đó dùng đầu nhẹ chạm vào khuỷu tay mình.

Tiểu Miên Miên bị sao vậy a? là di chứng của ma pháp cao cấp dọa sợ sao? Khanh Nguyệt nhẹ nhàng vuốt lông Hoa Miên Thần một cái, trong miệng không ngừng an ủi: "đừng sợ, đừng sợ, không có việc gì...." kỳ thực, Tiểu Miên Miên như vậy là đang làm nũng với mình, trong lòng Khanh Nguyệt cũng rất vui vẻ.

Đêm đó, Khanh Nguyệt uyển chuyển cự tuyệt đi tắm cùng Bích Vũ An các nàng, tự mình vào đêm khuya vắng người, ôm Hoa Miên Thần đến nhà tắm. Còn Hoa Miên Thần, sau khi giúp Khanh Nguyệt nấu nước, vẫn ngoan ngoãn cảnh ở bên cửa. Bất quá, nghe tròng phòng truyền đến tiếng nước, mặt Hoa Miên Thần lại như bị thiêu cháy. Làm nàng, không thể khống chế được lại bắt đầu nhớ lại tình cảm đêm đó Khanh Nguyệt đi tắm....

Hoa Miên Thần biết là mình xong rồi, nàng trúng một loại độc tên là Khanh Nguyệt. Ở thế giới trước cũng đã sống đến 30 tuổi, cũng chưa một lần nói chuyện yêu đương, nhưng chính mình vừa đến thế giới này, liền một đầu chìm vào ôn nhu hương của Khanh Nguyệt. Nếu mình là người, có lẽ sẽ dũng cảm mà theo đuổi Khanh Nguyệt. Nhưng mà.... Hoa Miên Thần giơ tiểu trảo mao nhung ngắn ngủn của bản thân lên, bất đắc dĩ thở dài. Tình yêu nhân thú gì đó, quả nhiên khẩu vị quá nặng.

Mà thôi, chính mình chỉ cần như vậy trông chừng Khanh Nguyệt, cũng tốt rồi.

Bất quá, đối với Hoa Miên Thần mà nói, nhìn Khanh Nguyệt huấn luyện như vậy, vẫn có chút buồn chán.

Có một lần trong khoảng thời ngắn được nghỉ ngơi, Hoa Miên Thần liền kêu Khanh Nguyệt vài tiếng, sau đó liền giơ tiểu chân ngắn chạy về phía xa. Khanh Nguyệt chỉ có thể mở to mắt nhìn bóng lưng Hoa Miên Thần rời đi, lại không thể làm gì được. Hiện tại chỉ là nghỉ một chút, nàng không thể một mình rời khỏi chỗ. Không biết vì sao, nàng lại chán ghét cảm giác này.

"Tiểu Miên Miên sao vậy?" Bích Vũ An sau lưng hỏi. Tuy sức chiến đấu của Bích Vũ An kém xa Khanh Nguyệt, bất quá tố chất thân thể lại không quá tệ, cho nên được phân cùng một nhóm với Khanh Nguyệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!