Chương 19: (Vô Đề)

Ngân giác sư tử đánh vài lần cũng không chạm đến được Hoa Miên Thần, liền trở nên luống cuống, Hoa Miên Thần liếc nhìn Vu Đạt La cách đó không xa, câu lên một tia cười lạnh. Nàng tính toán tốt khoảng cách, từng bước dẫn dắt ngân giác sư tử, đoán chừng khoảng cách vừa phải, nàng cố ý dừng lại.

Ngân giác sư tử cho rằng mình đã có thể bắt được vật nhỏ kia, liền lao đến. Đúng lúc này cách đám người Vu Đạt La phía trước không xa, Vu Đạt La không để ý đến khác thường, vẫn còn nhìn Hoa Miên Thần đến gần vui vẻ. Đúng vậy, trong mắt Vu Đạt La, Hoa Miên Thần đang chật vật tránh né ngân giác sư tử truy sát.

"Lên a,... cắn chết tiểu súc sinh này."

Nhìn thấy Hoa Miên Thần sắp rơi vào miệng ngân giác sư tử, Vu Đạt La kích động kêu thành tiếng.

"Ngao o o o o ~" phát sinh tiếng rống thê thảm không phải Hoa Miên Thần, mà hình như là ngân giác sư tử. Ngay trước khi ngân giác sư tử nhào đến, Hoa Miên Thần trực tiếp thò móng vuốt ra, chọc mù một mắt của nó.

Làm xong những việc này Hoa Miên Thần vội vàng chạy về phía Vu Đạt La.

Đâm mù một mắt của mình, còn muốn bỏ trốn? không nghĩ nhiều, ngân giác sư tử rên một tiếng ngay sau đó lại là một tiếng đinh tại nhức óc rống giận, nhảy lên một cái theo cái bóng lưng nhỏ.

"Súc sinh, súc sinh, ngươi đánh ở đâu đó?"

Hoa Miên Thần phóng lên cái bàn của Vu Đạt La, ngân giác sư tử cũng phóng theo. Đối mặt với đôi mắt trợn tròn của Vu Đạt La, Ngân giác sư tử chỉ có thể vội vàng ngừng lại cước bộ, khó khăn dẫm nát cái bàn lại muốn trùng kính nhảy lên phóng qua đỉnh đầu Vu Đạt La. Cái bàn này chịu không nổi trọng lượng của ngân giác sư tử liền tạch tạch nứt toác.

Nháy mắt cái bàn vỡ nát, Hoa Miên Thần nhảy theo lấy đà, độ cao vừa khớp bên dưới cái nhảy của ngân giác sư tử.

Cái này.... tiểu súc sinh này cư nhiên có thể nhảy cao như vậy, Vu Đạt La ngước cổ lên, kinh hãi nhìn về phía Hoa Miên Thần, ánh mắt đột nhiên bị màu đỏ rực che đậy.

"A a a a a a a..."

Hoa Miên Thần ngay bên trên ngân giác sư tử trực tiếp bị lợi trảo của Hoa Miên Thần rạch toác bụng, máu cùng nội tạng đổ hết lên người Vu Đạt La. Ngay lúc Hoa Miên Thần vừa rạch bụng cũng đã nhanh vọt đi, cho nên một chút máu cũng không văng lên người nàng được.

Vu Đạt La kêu thảm thiết không ngừng, cái bụng mở lớn của ngân giác sư tử liền rớt xuống, đúng lúc bọc lấy thân người đỏ lòm của Vu Đạt La. Tiếng kêu thảm ngừng lại, Vu Đạt La chịu không nổi đả kích này liền ngất xỉu.

Mấy cái giáo quan ở phía giúp bảo vệ triệu hoán sư liền âm thầm kêu may, bọn họ không đứng cạnh Vu Đạt La.

"Miên Miên, về thôi!" Khanh Nguyệt đi ra phía trước giang hai tay với Hoa Miên Thần.

Hoa Miên Thần bước cái chân ngắn nhỏ chạy đến chỗ Khanh Nguyệt, sau đó nhảy một cái vào lòng Khanh Nguyệt. Khanh Nguyệt ôm Hoa Miên Thần trong ngực giơ lên, lật qua lật lại kiểm tra một hồi, xác định không có gì yên tâm liền châm chọc nhìn đám giáo quan đang vây quanh Vu Đạt La ngất xỉu.

Tiểu Miên Miên lại lần nữa đắc tôi Vu Đạt La rồi.

"Tiểu Miên Miên, sau này nếu gặp nguy hiểm, chỉ cần tránh đi là được." vì ngân giác sư tử thân thể cao to che tầm nhìn Khanh Nguyệt, cho nên cả cuộc đấu Khanh Nguyệt chỉ biết lo lắng cho Hoa Miên Thần, sau đó mới thấy được ngân giác sư tử bị Vu Đạt La mắng cái bụng liền lộ ra, Hoa Miên Thần liền nắm lấy cơ hội công kích.

Đến cả ngân giác sư tử 4 giai cũng không đuổi kịp Tiểu Miên Miên, cái này chứng minh Tiểu Miên Miên trong lần huấn luyện kế tiếp sẽ an toàn nhiều hơn a? bỏ qua mấy triệu hoán sư vừa vào trại, cho dù trong trại có giáo quan khác, thì triệu hoán thú thực lực hẳn là tương xướng với ngân giác sư tử a, cùng lắm cao hơn ngân giác sư tử một chút, nhưng triệu hoán thú của Vu Đạt La thì là ngoại lệ...

Lần nữa quay về Hoa Miên Thần đắc ý ngẩng cằm lên nằm trong ngực Khanh Nguyệt, hừ, tránh né làm cái gì? vừa rồi nàng có thể hoàn toàn giết Vu Đạt La, nhưng với thân phận của mình cùng Khanh Nguyệt hiện tại, nếu mình giết Vu Đạt La trước mắt bao nhiêu người nhất định sẽ có phiền phức a, vì không muốn liên lụy đến Khanh Nguyệt, Hoa Miên Thần đành bỏ lại kế hoạch g. iết ch. ết Vu Đạt La, đổi thành chính hắn một cái thật ác.

Cho dù muốn giết Vu Đạt La cũng không thể ngay trước mặt nhiều người như vậy được, nên lén hạ thủ là tốt nhất. Ngược lại tên Vu Đạt La này hình như cũng không ai ưa nổi.

Cả người bị nhuộm đỏ, trên người cũng dính chút nội tạng, Vu Đạt La đầy mùi hôi bị tạp dịch khiêng đi, Hoa Miền Thần nhìn có chút hả hê cười, cả người hứng hết bộ lòng, cảnh tượng đó cùng mùi vị đủ để Vu Đạt La gặp ác mộng vài ngày a.

Sau khi Vu Đạt La được khiêng đi, Nguyên Lương thở dài một hơi, làm rất tốt, Nguyên Lương thật muốn vỗ tay khen tiểu triệu hoán thú trong ngực Khanh Nguyệt. Lúc này mới vào trại ngày đầu, tiểu gia hỏa này đã làm Vu Đạt La bị thương, khiến hắn hứng một thân thịt máu, khiến trong lòng Nguyên Lương được thỏa mãn. Đáng tiếc, bên cạnh còn có vài giáo quan theo phe Vu Đạt La, Nguyên Lương chỉ có thể nén lại tâm tình của mình, chỉnh lại sắc mặt tiến hành yến hội lửa trại.

Đây là lần đầu tiên triệu hoán sư ngày đầu vào trại được vui vẻ hân hoan ăn thịt uống rượu no nê, không cần bận tâm sắc mặt Vu Đạt La, đây cũng là tiếng cười vui vẻ nhất từ trước đến nay.

Sáng ngày thứ hai, khi tiếng cười chói tai vang lên, Hoa Miên Thần mơ mơ màng màng tỉnh lại, sau đó một bàn tay trắng nõn thon dài thò ra ôm lấy Hoa Miên Thần.

"Tiểu bướng bỉnh, tối hôm qua có làm ngươi mệt không a? còn tinh thần như vậy?"

"..." ngươi đừng nói mấy lời kỳ cục này a, đùa với ngân giác sư tử có gì mệt.

Hoa Miên Thần bất mãn nhào vào mặt Khanh Nguyệt, hoa hoa dùng sức xoa xoa cái mặt bóng loáng của Khanh Nguyệt, cho đến khi Khanh Nguyệt không còn buồn ngủ.

"Rời giường, rời giương, nhanh tập hợp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!