Khanh Nguyệt chần chờ một chút, cảm nhận được Hoa Miên Thần nhẹ nhàng lôi kéo trong ngực, nhìn đôi mắt Hoa Miên Thần, Khanh Nguyệt do dự một chút ôm Hoa Miên Thần đến chỗ Vu Đạt La.
Nhìn Khanh Nguyệt đi tới, Vu Đạt La híp mắt lại thành một đường lóe lên một đạo tinh quang. Hắn vươn tay ra nói: "triệu hoán thú rất dễ nhìn, ở đâu a? ta thấy không bằng cho ta làm sủng vật..."
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh khi tay Vu Đạt La sắp đụng đến Hoa Miên Thần thì lợi trảo liền hung hăng chộp đến tay Vu Đạt La.
"Ah --" bốn vệt sâu xuất hiện trên mu bàn tay Vu Đạt La. "súc sinh! ngươi!" Vu Đạt La hét thảm, dùng tay còn lại chụp Hoa Miên Thần, Hoa Miên Thần nhảy lên một cái, đạp cánh tay Vu Đạt La, sau đó lại thêm một trảo chộp đến mặt Vu Đạt La.
Vu Đạt La né không kịp, từ khóe miệng đến tai trái lại có thêm bốn vệt sâu.
"Ah
-- ah
-- khốn nạn, ta phải giết ngươi." Vu Đạt La kêu thảm, định triệu hồi triệu hoán thú của mình ra.
Khanh Nguyệt ôm lấy Hoa Miên Thần đang nhảy về trong ngực mình, lui về sau vài bước.
"Vu giáo quan, ta nói rồi tính khí triệu hoán thú của ta nóng nảy, sẽ cào người."
Khanh Nguyệt không ngờ Hoa Miên Thần lại dùng lực mạnh như vậy, cào đến Vu Đạt La rách da sâu như vậy. Xem ra mình hiện tại xác định là cái đinh trong mắt Vu Đạt La rồi, sau này ở trại huấn luyện sẽ không xong a. Bất quá Khanh Nguyệt cũng không trách Hoa Miên Thần làm như vậy, nếu thực sự để Hoa Miên Thần làm sủng vật của Vu Đạt La, sơ là Khanh Nguyệt sẽ liều mạng với Vu Đạt La mất.
Huống hồ Khanh Nguyệt vẫn không quên trước khi rời khỏi Khanh gia, Khanh Tiếu lén lút đưa cho Vu Đạt La cái gì đó, khi đó Vu Đạt La còn liếc mình. Nam nhân này chắc chắn đã hối lộ tên Vu giáo quan kia, để hắn trong trại huấn luyện hảo hảo "chiếu cố" mình.
Nếu ở trong trại huấn luyện này mình sống cũng không yên, thì mình hiện tại cũng không sợ đắc tội tên Vu giáo quan này.
"Vu giáo quan, đừng quên trước đó ngươi đã nói, cho dù bị triệu hoán thú của ta cào thương, ngươi cũng không dùng chân so đo với nó."
Hắn cũng đâu nghĩ như vậy, súc sinh kia nếu chỉ cào vài vệt nhỏ mình đương nhiên sẽ không tính toán với súc sinh đó, nhưng cảm nhận mu bàn tay đau đớn, vành mắt Vu Đạt La trừng Hoa Miên Thần, trong miệng bắt đầu triệu hồi triệu hoán thú của mình.
"Ai nha, ai nha, ai nha, còn đứng đó làm gì?!" Nguyên Lương một bên lên tiếng nhân cơ hội cắt ngang hắn triệu hoán, "nhanh đến giúp đi a, đem Vu giáo quan đỡ đến Tần đại phu băng bó a, nhiều máu như vậy muốn để đến khi nào."
Nghe Nguyên Lương nói, Vu Đạt La cũng cảm thấy vết thương của mình làm hắn muốn hôn mê, hắn cũng sợ chết liền dừng triệu hồi, để cho mấy tên tạp dịch đỡ hắn đi, nhưng vẫn không quên quay đầu nói với Khanh Nguyệt: "mọi người có thể ăn cơm, nhưng ngươi mang theo tiểu súc sinh kia tự nghĩ cách đi."
Khanh Nguyệt cũng thấy được đám triệu hoán sư Khanh gia đứng xung quanh cũng nhìn một cách đầy hả hê. Không thú vị bĩu môi, Khanh Nguyệt ôm Hoa Miên Thần lui qua một bên, chờ mọi người ăn cơm xong thì giáo quan cũng đi an bài. Trước kia ở Khanh gia, chính mình chịu đói không ít lần, cho nên Vu Đạt La không cho nàng ăn, nàng cũng chả thấy sao.
Đến khi Vu Đạt La đi khỏi, Nguyên Lương nhìn thoáng qua Hoa Miên Thần trong ngực Khanh Nguyệt, âm thầm tiếc rẻ.
"Tiểu cô nương, hôm nay là ngày đầu tiên vào trại huấn luyện, giờ cũng không có chuyện gì, ngươi để tạp dịch dẫn người về phòng ngủ trước đi." hắn vừa nói một tạp dịch bên cạnh chào hỏi hắn, sau đó hắn ghé vào tai tạp dịch nói gì đó.
"Đa tạ giáo quan."
Khanh Nguyệt hướng Nguyên Lương cúi đầu một cái, đi theo tạp dịch ly khai. Ân tượng nàng đối với Nguyên Lương không tệ, vừa rồi ít nhiều gì Nguyên Lương cũng khiến Vu Đạt La không triệu hồi ra triệu hoán thú của hắn được.
"Triệu hoán thú của ngươi nhìn rất tốt."
Khanh Nguyệt ôm Hoa Miên Thần yên tĩnh đi theo sau tạp dịch, tạp dịch dẫn đường toát lên một câu khen.
"Ân? là rất tốt." Khanh Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó tiếp nhận lời khen của tạp dịch.
"Nhưng mà... nó đến cũng vẫn liên lụy ngươi. Vu Đạt La tồn tại trong trại huấn luyện là thú có một không hai, đến nay không có triệu hoán thú nào dám đả thương hắn, ngươi..."
"Ta biết, ta không sợ. Chỉ cần hắn không trực tiếp động thủ với ta, ta tin nhất định sẽ sống sót ở trại huấn luyện này." Khanh Nguyệt chú ý đến tạp dịch xưng hô với Vu Đạt La, hắn dường như không tôn kính nổi tên giáo quan này.
Thấy Khanh Nguyệt lạc quan như vậy, tạp dịch lắc đầu. "căn cứ theo quy định của thành chủ, cho dù là giáo quan cũng không được cho triệu hoán thú của hắn công kích triệu hoán sư trong trại. Nhưng mà Vu Đạt La nhiều lần giở trò với các triệu hoán sư, còn có triệu hoán thú." quay đầu nhìn một đoàn nho nhỏ Hoa Miên Thần trong ngực Khanh Nguyệt, tạp dịch cũng không ngờ triệu hoán thú nhìn nhỏ yếu như vậy, lại có thể hung tàn đến thế.
Tuy bề ngoài rất khả ái, nhưng cũng tin rằng khi nãy hắn cùng đám triệu hoán sư nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa này không buông, sau này sẽ phải đối với nó kính nhi viễn chi a, dù sao cũng không ai muốn trên mặt mình có sẹo.
Tạp dịch ép tầm mắt của mình rời khỏi người Hoa Miên Thần, tiếp tục nói: "Hứng thú lớn nhất của Vu Đạt La, chính là là xem các triệu hoán thú tàn sát lẫn nhau, còn có triệu hoán thú đấu với ma thú. Ngươi không biết đâu, phía tây trại huấn luyện có đấu trường thú, không biết đã có bao nhiêu triệu hoán thú đã vĩnh viễn nhắm mắt tại đó, hóa thành huỳnh quang, cuối cùng tiêu tán khỏi trần thế này." chỉ hy vọng, tiểu gia hỏa này có thể sống sót từ miệng đám thú dữ kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!