Chương 15: (Vô Đề)

"Vu giáo quan, các hài tử của ta đây đều nhờ ngài!"

"Ha ha ha ha, không dám không dám."

Trước cửa lớn Khanh trạch, Khanh Tiếu lén đem một cái hộp tinh xảo đưa cho một gã có chút lùn, mắt híp nam tử vùng Địa Trung Hải, hắn mờ ám chỉ chỉ Khanh Nguyệt, tên nam tử kia liền gật đầu.

Đệch, đúng là chơi bẩn a! Hoa Miên Thần trong ngực Khanh Nguyệt nhìn đám con cháu Khanh gia đến đón giáo quan, liền bĩu môi, dáng vẻ thô bỉ như vậy sao có thể làm giáo quan được? đang định dời mắt, Hoa Miên Thần lại thấy ánh mắt tên giáo quan đó đầy bi. ến th. ái nhìn Hoa Miên Thần liếm môi.

Liếm muội ngươi! với bản mặt này của ngươi, nhìn là thấy buồn nôn rồi a.

"Được rồi, các vị chúng ta nên xuất phát thôi." Vu Đạt La vỗ tay, ý nói các đệ tử Khanh gia không cần cùng người nhà thút thít nữa, "nếu đến trưa mà còn chưa tới trại huấn luyện, thì khi vào trại huấn luyện bữa cơm đầu tiên các ngươi phải tự mình nghĩ cách giải quyết đi."

Xe chở triệu hoán sư là một cái thùng lớn lập phương gồm hai cái nhìn y như nhau, hình thể ma thú kéo xe cũng không khác mấy ngựa kéo xe ở thế giới của Hoa Miên Thần, tạm thời cũng có thể gọi là xe ngựa. Dưới sự thúc giục của Vu giáo quan, những tên triệu hoán sư bị đưa đi này chỉ biết khóc lóc nói lời từ biệt với người nhà, sau đó như người sắp chết lên xe ngựa.

Khanh Nguyệt ôm Hoa Miên Thần vào xe ngồi, chốc lát Khanh Khôn cũng lên đến.

Viền mắt đỏ Khanh Khôn nhìn Khanh Nguyệt ngồi trong góc, sắc mặt liền khó coi. Hắn liền xông thẳng đến trước mặt Khanh Nguyệt, sau đó nhìn nàng hung tàn nói: "cút ngay, ta muốn ngồi ở đây."

Khanh Nguyệt giễu cợt liếc Khanh Khôn, sau đó chậm rãi mở miệng: "Khanh Khôn, đến đây rồi ngươi còn muốn giở tính thiếu gia nhà sao? ở Khanh gia ta có thể đánh ngươi, hiện tại cũng có thể đánh ngươi, thậm chí sau này đến trại huấn luyện ta cũng có thể gi. ết ch. ết ngươi."

Khanh Khôn bị ánh mắt của Khanh Nguyệt làm sợ rùng mình, khi hắn hiểu được Khanh Nguyệt nói muốn giết mình là thực sự.

"Cho nên, ta khuyên ngươi từ giờ trở đi, đừng gây chuyện với ta, cho ta cái lý do để ta giết ngươi."

Mà hàng năm trại huấn luyện chết nhiều triệu hoán sư như vậy, chết đi một tên phế vật như Khanh Khôn cũng không có gì to tác.

Khanh Nguyệt nói xong câu đó, còn nhìn đám con cháu Khanh gia trước kia luôn tìm nàng gây sự đang ngồi trong xe, những người đó nhìn Khanh Nguyệt sau đó nhao nhao trốn tránh như thấy ôn thần, không chút tiền đồ cúi đầu xuống, ngoan ngoãn ngồi tại chỗ yên tĩnh như gà.

20 triệu hoán sư được nêu danh toàn bộ đều lên xe, Vu Đạt La lên tiếng thúc roi, tốc độ xe từ chậm cũng chuyển sang nhanh dần.

Hoa Miên Thần vùi trong ngực Khanh Nguyệt, nhìn cảnh vật ngoài cửa xe bị lui nhanh về sau không khỏi líu lưỡi, tốc độ những con ngựa này không khác gì một chiếc siêu xe ở thế giới của nàng.

Một cái thùng xe ngồi 10 người cũng khá chật, nhất là còn một tên mập ở trong. Bất quá, xung quanh Khanh Nguyệt không ai dám ngồi, với lại nàng không giống họ sợ đến trại huấn luyện, cho nên vẫn ung dung tự tại.

Dọc đường đi, cả thùng xe đều yên tĩnh, có vài người nghĩ đến huấn luyện tàn khốc, liền bắt đầu nức nở, sau đó thì lan nhanh, cả thùng xe trừ Khanh Nguyệt, thì đều khóc hu hu. Bất quá bọn họ không dám khóc lớn, giáo quan đánh ngựa bên ngoài còn ở đó, nếu chọc giận hắn, không phải còn chưa đến trại huấn luyện thì đã mất mạng a. Bọn họ đều nghe qua danh tiếng tên Vu giáo quan này rồi, theo tin tức được tiết lộ từ nhóm triệu hoán sư sống sót ra khỏi trại huấn luyện thì, thì tất cả giáo quan trại huấn luyện chỉ có tên họ Vu này, tính tình xấu xa nhất, tính cách bạo ngược, đồng thời triệu hoán thú của hắn là mạnh nhất trong số các giáo quan.

Khanh Nguyệt cũng không cản họ khóc, nàng chỉ vui đùa với Hoa Miên Thần trong ngực, xoa xoa đoàn thân thể kia, tâm tình tốt lên kỳ lạ. Dưới cái nhìn của nàng, sống ở Khanh gia chẳng có gì cho nàng luyến tiếc, cũng không bằng để nàng đến trại huấn luyện hai năm. Nhưng nghĩ đến trại huấn luyện tàn khốc, liền bắt đầu lo lắng cho Hoa Miên Thần.

"Tiểu Miên Miên, sau này ngươi phải luôn bên cạnh ta biết không? nếu có nguy hiểm thì nhớ chạy vào không gian triệu hoán thú...."

"Ngao~"

"Không cho phép kháng nghị, đây là vì an toàn cho ngươi." Khanh Nguyệt thấy Hoa Miên Thần quơ chi trước ngắn ngủn dường như biểu đạt bất mãn, bất đắc dĩ xoa đầu nhỏ của nàng, "Tiểu Miên Miên ngoan, trong trại huấn luyện có nhiều quái vật ăn thịt người, ngươi nhỏ như vậy, cũng không đủ cho một ngoạm của chúng nó..."

Phóng rắm! đến cả triệu hoán thú của Khanh Tiếu nàng còn không sợ a, tối hôm qua chống lại triệu hoán thú của Khanh Tiếu, Hoa Miên Thần chỉ để lại hai con hỏa long liền vội vã rời đi, nhưng sau khi về suy nghĩ lại, mặc dù uy áp triệu hoán thú mạnh, nhưng mình cũng không bị nó ảnh hưởng, căn bản không như tiểu thuyết viết, có triệu hoán thú cấp cao hơn mình thì những triệu hoán thú khác liền sợ hãi khuất phục.

Haiz, đáng tiếc sớm biết không cần cẩn thận như vậy, trước diệt triệu hoán thú của Khanh Tiếu, sau đó đánh bay Khanh Tiếu, rồi tự mình đến mật thất lấy bảo vật, vậy tốt hơn a.

Trong lúc Khanh Nguyệt lải nhải với Hoa Miên Thần, Hoa Miên Thần còn đang ảo não thất thần, xe ngựa rốt cuộc cũng dừng lại.

"Được rồi, các vị triệu hoán sư, xuống xe." bên ngoài xe truyền đến tiếng vịt đực khó nghe của Vu Đạt La, "trại huấn luyện triệu hoán sư, hoan nghênh các ngươi, hy vọng thấy các ngươi có thể sống ở đây hơn một năm, trưởng thành có thể trở thành triệu hoán sư xuất sắc hơn."

Khanh Nguyệt ôm Hoa Miên Thần xuống xe, Hoa Miên Thần ngẩng đầu, một đôi cửa đá xám liền đập vào mi mắt, hai cánh cửa màu xám như vách tường, vẫn mở ra hai bên, dường như nhìn không thấy đầu, trại huấn luyện này lớn bao nhiêu a?

Theo Vu Đạt La vào trại huấn luyện, dọc đường đi mọi thứ đều mang màu xám, đến cả mảnh rừng xanh nối liền nơi đây nhìn ra xa cũng khiến người ta có cảm giác như bị cắn nuốt đầy nguy hiểm.

Vòng qua vài khu hình thù kỳ quái, Vu giáo quan mang 20 người Khanh gia đến một khoảng đất trống, tại đây cũng không hề trống, đã có nhiều người đứng đây. Hoa Miên Thần suy đoán những người này chắc hẳn là triệu hoán sư được đưa đến từ các gia tộc khác, dựa theo số lượng trưng thu thì có tất cả 500 người.

Nhưng 500 người này, cuối cùng có thể sống được bao nhiêu a? Khanh Nguyệt thở dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!