"Minh độc thảo?" Khanh Nguyệt cũng ngửi thấy mùi gay gay trong không khí chưa tan, cau mày nói: "thứ mùi này ta từng ngửi qua, nhưng nó không phải gọi là Minh độc thảo, nó kêu là mộc biển thảo, bình thường y sư dùng nó ép lấy chất lỏng để thanh nhiệt giải độc, có một số người dùng lượng lớn mọc biển thảo để.... giảm béo."
Nói đến giảm béo, ánh mắt Hoa Miên Thần và Tiểu Ly cùng lúc lạnh đi, xem ra có kẻ lợi dụng tiểu bánh bao giảm béo, lửa gạt tiểu bánh bao uống lọ dược này a!!!
"Hơn nữa, nếu loài người dùng thì cũng không uống hết một lọ chất lỏng mộc biển thảo như vậy, vì.... có hại cho cơ thể!"
Khanh Nguyệt nói thêm khiến cho sắc mặt Tiểu Ly và Hoa Miên Thần càng thêm khó coi. Xem ra, kẻ lừa tiểu bánh bao, tâm vô cùng hiểm ác.
Lúc này, tiểu bánh bao nằm trên giường đột nhiên phát ra tiếng ngâm nhỏ, âm thanh rất nhỏ, nhưng ba người trong phòng đều nghe thấy. Tiểu Ly vừa xoay người đã thấy hình người của tiểu bánh đang từ từ thu nhỏ lại, sau đó khôi phục thành hình thú tròn tròn lông xù. Đáng tiếc, cục bông nhỏ hiện tại không còn hoạt bát như bình thường nữa.
Tiểu Ly run rẩy đưa tay vu. ốt ve bộ lông của tiểu bánh bao, sau đó nhỏ giọng nới với Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt: "độc tính của Minh độc thảo quá mạnh, tiểu bánh bao phải tiêu hao nhiều sức mạnh để chống lại độc tố, cho nên ma lực không đủ giúp nàng duy trì hình người nữa. Hiện tại tiểu bánh bao còn đang là thú hình, nhưng qua 4 ngày, tiểu bánh nàng sẽ....." cho dù là ma thú siêu cao giai 11 giai, ăn nhầm Minh độc thảo thì cũng chỉ chờ chết thống khổ trong 5 ngày ngắn ngủi.
"Không có giải dược sao? nếu có độc dược thì chắc chắn phải có giải dược a!" trong mắt Hoa Miên Thần bi thương lấn át phẫn nộ. Nàng thực sự không thể chấp nhận được, đứa nhỏ mình một tay nuôi lớn, hiện tại phải rời khỏi thế giới này trước mình.
"Giải dược?" ánh mắt Tiểu Ly thêm ảm đạm, "không có, từ trước đến giờ không có ma thú nào biết cách giải độc này, nếu không.... ta sao lại cảnh giác cái mùi này? nếu không.... ma thú sao tránh được Minh độc thảo này?"
Lời Tiểu Ly nói, khiến cho cả phòng lần nữa im lặng.
"E rằng...." một hồi lâu sao, Khanh Nguyệt mới do dự nói, "ma thú không biết cách giải Minh độc thảo, nhưng con người biết cách giải mộc biển thảo?" trong lúc này Khanh Nguyệt cũng không muốn để Tiểu Ly hy vọng rồi lại thất vọng. Nhưng nàng kêu nàng buông tha không cứu tiểu bánh bao, nàng càng không thể.
Khanh Nguyệt vừa nói xong, Tiểu Ly liền kích động đứng dậy, mắt sáng lên nhìn Khanh Nguyệt, "đúng vậy, loài người thông minh như vậy, vậy thì loài người sẽ có cách giải độc Minh độc thảo đúng không?"
"Chắc là vậy, nhưng không chắc!" Hoa Miên Thần nói ra sự thật tàn nhẫn, "nhưng mà, chỉ còn lại 4 ngày thôi, cho dù thế nào chúng ta cũng phải thử một lần!"
Ba người sau khi thương lượng, Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt để Tiểu Ly ở lại khách điếm chăm sóc cho tiểu bánh bao, hai người đi khắp thành tìm y sư hỏi phương thuốc. Tiểu Ly biết mình ở trạng thái này đi đường gặp ai cũng không vừa mắt, sợ là đến lúc đó không hỏi được còn kéo thêm phiền phức. Huống hồ, Khanh Nguyệt vốn là loài người, còn Miên Thần so với mình giao lưu với loài người tốt hơn, mình có đi cũng không giúp được gì.
Hoa Miên Thần thấy Tiểu Ly phối hợp như vậy, nhìn Khanh Nguyệt, sau đó hai người đều thở dài một hơi. Trong mắt Tiểu Ly vẫn có sát khí không tiêu tán, thực sự khiến nàng lo lắng Tiểu Ly vì tiểu bánh bao mà giết cả chủ thành này.
Bữa ăn giảm béo trên bàn còn nguyên, bữa trưa Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt đã nguội. Tiểu Ly ngơ ngác ngồi bên giường, trong mắt chỉ có cục bông đang co mình, không còn sinh khí.
"Thật khờ... " hồi lâu sau, Tiểu Ly mới nức nở nói ra hai chữ này. Nếu cho mình lại một cơ hội, nàng sẽ không đồng ý cho bánh bao cố gắng vì mình. Mập thì mập, tròn thì tròn, các nàng vốn là ma thú, cần gì ép mình đẹp như loài người làm gì chứ? nếu bánh bao tự ti, thì mình ăn nhiều cơm hơn, cùng mập lên như bánh bao, như vậy bánh bao sẽ không nghĩ nàng không có tư cách đứng gần mình a? nghĩ lại, hai tên mập với nhau, cũng mà một cặp đẹp đôi a!
Nghĩ lại trước kia mình hay để ý dung mạo ma thú, Tiểu Ly cười tự giễu. Đều trách mình cứ thích truy cầu mấy cái túi da vô dụng này, khiến bánh bao ghi tạc trong lòng, hiện tại còn hại nàng chịu tội như vậy. Tiểu Ly biết, bề ngoài bánh bao ngây ngốc, nhưng nàng thực sự không ngốc. Nhất là còn có một Hoa Miên Thần tinh ranh mỗi ngày đều dạy nàng, sao có thể bị lừa uống độc dược được chứ? tất cả, cũng là do mình a!
Bánh bao chấp niệm với giảm cân mạnh thế nào, Tiểu Ly đều thấy rõ. Đối với tiểu cô nương có khát vọng giảm cân, đột nhiên đưa cho nàng một lọ dược độc giảm cân để uống, nàng nhất định sẽ mạo hiểm uống thử một lần a?
"Đồ ngốc, ngươi nhất định ỷ mình là ma thú siêu cao giai, cho rằng là dược gì cũng không tổn thương được ngươi có đúng không? cũng trách ta, ngươi là ma thú được một triệu hoán thú nuôi lớn a, sao mà biết được kịch độc hại mình đâu chứ? ta nên nghĩ ra sớm hơn, sau đó.... nhắc ngươi sớm một chút a!"
Đáng tiếc, mình có hối hận thì cũng đã muộn rồi. Tiểu Ly cúi người chậm rãi nằm bên cạnh tiểu bánh bao, sau đó vươn tay ôm tiểu bánh bao vào ngực mình.
"Tiểu ngu ngốc, chờ ngươi giải độc xong, cho dù thế nào ta cũng sẽ không cho ngươi giảm cân nữa. Ta giúp ngươi, cùng nhau làm ma thú mập mạp vui vẻ được không?"
Tiểu bánh bao trong ngực không đáp lại, Tiểu Ly nhẹ giật chóp mũi của nàng, khóe mắt rưng rưng cười nói: "ta coi như ngươi thầm chấp nhận rồi ah!"
Cả một buổi chiều, Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt chia nhau đi hỏi. Dùng tốc độ nhanh nhất, tìm các y sư trong chủ thành, nhưng không ai biết mộc biển thảo có độc. Các y sư đều trả ời hai người một câu giống nhau.
"Mộc biển thảo a? sao lại cần giải dược chứ? chỉ cần uống nước thật nhiều, đi tiêu ra ngoài là được a."
"Mộc biển thảo không phải độc, làm gì có giải dược? nếu lỡ ăn nhiều thì chịu đựng một chút, không sao đâu, ôm bụng chịu đựng vài ngày là được. Nhưng hết rồi thì nhớ bồi bổ thân thể a!"
Lần nào cũng là câu trả lời như vậy, khiến cho Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt càng thêm tuyệt vọng. Lẽ nào, tiểu bánh bao thực sự không thể cứu sao?
Sắc trời dần tối, Hoa Miên Thần gặp nhau sau khi ra khỏi y quán, đều thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương. Lê bước chân nặng nề, các nàng định tìm y quán khác, đúng lúc gặp được Tần Phụ Trình.
"Hoa cô nương, Khanh cô nương? sao các ngươi lại ở đây?" chỗ này là đoạn đường được bảo vệ sâm nghiêm nhất chủ thành, lên trước vài trăm mét nữa là phủ thành chủ. Với nhận thức của Tần Phụ Trình về Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt thì cũng không rảnh đến chỗ như vậy a! chỗ này ngoài trừ canh phòng nghiêm, có vài cửa hàng ra thì không có chỗ nào để chơi.
"Chúng ta.... chúng ta đến đây tìm y sư." Hoa Miên Thần lịch sự gật đầu với Tần Phụ Trình, kéo Khanh Nguyệt tiếp tục đi.
"Y sư? xảy ra chuyện gì vậy? có cần ta giúp một tay không?" Tần Phụ Trình thấy sắc mặt hai người không ổn, lại hỏi thêm một câu. Nhờ Khanh Nguyệt giúp cho thực lực mình tăng lên, Tần Phụ Trình cũng thực sự muốn giúp gì đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!