Chương 13: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tráng hán ở một bên nghe tiểu nãi âm của Hoa Miên Thần, trái tim không tự chủ liền run rẩy. "tiểu cô nương, nếu ngươi không cần ma thú kia có thể đối với trọng kiếm với ta thế nào?"

Phi! lão nương chỉ đáng giá 800 đồng vàng thôi sao?! Hoa Miên Thần vừa nghe liền xù lông, nhìn tráng hán "ngao ngao" một hồi lâu.

"Xin lỗi, lão bản, tôi không đổi." Khanh Nguyệt ôm chặt Hoa Miên Thần, lui về sau một bước nhỏ, suy nghĩ lại một chút, liền dự định xoay người đi khỏi cửa hàng này.

Đúng lúc này, Khanh Nguyệt cảm giác Hoa Miên Thần trong ngực nàng đang lay tay áo của nàng, cúi đầu nhìn liền thấy một vật màu xanh rớt trong ngực nàng.

Do Hoa Miên Thần che đi, Khanh Nguyệt lén cầm lấy món đồ ra, nhìn kỹ đây không phải là 'ban chỉ' trong đống châu báu vô dụng của Khanh Khôn sao? phải rồi, thiếu chút là minh quên mất, châu báu cũng có thể đổi thành tiền a.

*ban chỉ: là nhẫn đeo tay ở ngón cái (nói chung là cái nhẫn to chà bá mà mấy ông càng long hay đeo rồi xoay xoay trên phim á mấy má!)

Khanh Nguyệt cầm ban chỉ trong tay, sau đó bộ dạng khổ sở quay người lại, cau mày nói với tráng hán: "lão bản, ta thực sự rất thích thanh trọng kiếm này của ngươi, nhưng ta chỉ có 700 đồng vàng, vậy đi, ta còn có một cái nhẫn ban chỉ gia truyền, ngươi có thể bán thanh kiếm này cho ta được không?" nói xong, cầm cái nhẫn ban chỉ giơ lên.

Tráng hán cầm nhẫn ban chỉ nhìn, đúng rồi a! là đồ tốt. Bảo bối Khanh Khôn cất dấu, không thể là hàng kém được. Kỳ thực cái nhẫn ban chỉ này đem đi cầm đồ, thì có thể đổi được nhiều tiền hơn a, bất quá Khanh Nguyệt vẫn muốn đổi, hơn nữa cũng sợ sẽ bị hạ nhân Khanh gia nhìn thấy, đến khi đó bị hỏi cái nhẫn này đâu ra thì khó mà nói được.

Cũng may tráng hán không phải quá gian trá, hắn nhận lấy nhẫn ban chỉ, sau đó đem trọng kiếm đưa cho Khanh Nguyệt nói: "vậy được a, tiểu cô nương, cái nhẫn ban chỉ này của ngươi rất tốt, thanh kiếm này coi như tính cho ngươi 500 đồng vàng."

Khanh Nguyệt cẩn thận đem Hoa Miên Thần thả trên vai, sau đó cầm túi tiền, "lão bản, trong này có 700 đồng vàng, ngươi giúp ta lấy thêm hộ giáp 100 đồng vàng..."

Khanh Nguyệt cũng mua thêm bộ hộ giáp 100 đồng vàng, còn lại thì dùng hết mua đồ ăn cho Hoa Miên Thần, kết quả lại nghe Hoa Miên Thần bất mãn ngao một tiếng, liền chỉnh lại lời nói: "vậy đổi cho ta bộ giáp 200 đồng vàng đi."

Lần này, Hoa Miên Thần an tĩnh ghé vào đầu vai Khanh Nguyệt, cũng không lên tiếng nữa.

"Được rồi." tráng hán có được nhiều tiền như vậy, nhất thời vui vẻ, cái này có thể đổi được mấy tháng tiền lời của hắn a.

Chờ tráng hán đem trọng kiếm cùng hộ giáp gói lại đưa cho Khanh Nguyệt, Khanh Nguyệt liền đeo lên vai trong lòng vững vàng như cũ ôm Hoa Miên Thần. Thân thể mảnh khảnh vác thanh trọng kiếm trên vai, tựa như chỉ là nhánh bông bình thường.

"Tiểu cô nương tuổi còn trẻ, sau này khẳng định sẽ rất ghê gớm a."

Rời khỏi cửa hàng trang bị, Khanh Nguyệt không nghe thấy tráng hán đánh giá nàng, nàng tìm đến một cái hẻm nhỏ, nhân lúc không có ai xung quanh, liền gọi Hoa Miên Thần đem toàn bộ thu vào không gian.

"Tiểu Miên Miên, đồng vàng đã xài hết rồi, còn lại hơn 10 đồng bạc, mua gì đó chắc không đủ cho ngươi ăn, chi bằng ta mua gia vị hết luôn, chút nữa chúng ta ra sau núi săn chút ma thú, toàn bộ làm thành thức ăn cất vô không gia cho ngươi được không? phải rồi, Tiểu Miên Miên thức ăn để trong không gian của ngươi hồi lâu sẽ không hỏng chứ?"

"Ngao ngao" sẽ không, Hoa Miên Thần đã sớm phát hiện không gian Hồ lão đầu để lại cho nàng ở thế giới này là ngưng đọng. mấy cái thi thể ma thú trước kia ngửi qua cũng không hề bị hỏng.

"Được rồi, ta cũng không muốn mua thêm gì nữa, phía trước có tiệm tạp hóa, chúng ta mua gia vị xong liền đến sau núi a ~"

"Ngao ~"

Khanh Nguyệt không ngờ ở tiệm tạp hóa nàng lại nhìn thấy phấn dẫn thú.

"Lão bản, ở chỗ người cũng bán dẫn thú phấn?"

Lão bản tiệm tạp hóa thân hình gầy gò, hắn phất tay giải thích: "thợ săn ma thú ở chỗ ta tương đối nhiều, phấn dẫn thú là nhu yếu phẩm của bọn họ, cho nên ta cũng làm đồ bán trong tiệm."

Nhìn phấn dẫn thú, ánh mắt Khanh Nguyệt sáng lên, đúng lúc nàng đang muốn thử xem uy lực của thanh trọng kiếm a.

Cuối cùng, Khanh Nguyệt một đống gia vị cùng một túi phấn dẫn thú, gia vị khá rẻ, phấn dẫn thú đắt hơn. Túi phấn dẫn thú nhỏ này cũng khiến tài sản còn lại trên người Khanh Nguyệt hết sạch.

Rời khỏi tiệm tạp hóa, bên tai còn vang vọng tiếng lão bản dặn dò: "phấn dẫn thú đừng dùng quá nhiều, tìm một chỗ trống, rải một nắm, châm lửa đốt nóng và chờ đợi là được. Tiểu cô nương ngàn vạn lần ngươi đừng thử một mình a, tốt nhất tìm người thân cùng làm..."

Người thân? hừ, ta chỉ cần Tiểu Miên Miên là đủ rồi.

Hoa Miên Thần ngoan ngoãn đứng trên một thân cây, nhìn Khanh Nguyệt dưới tàng cây dẫn đến một đám ma thú, quơ trọng kiếm thành thạo liên cùng chúng nó chiến đấu.

"Hô..." lặng lẽ thở phào một cái, Hoa Miên Thần thu hồi ánh mắt của mình, Khanh Nguyệt như vậy tuyệt đối có thể sống sót trong trại huấn luyện a?! không đúng, không chỉ là xuất sắc, Khanh Nguyệt lớn lên nhất định sẽ càng xuất sắc hơn a!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!