Dọc đường đi Khanh Nguyệt không ngừng nghe thấy âm thanh hít khí vào cùng tiếng kinh hô, thỉnh thoảng còn bị một số người cản lại hỏi ma thú ôm trong ngực là gì, hay là mua bắt ở chỗ nào?
Sau khi giải thích vài lần, Khanh Nguyệt thực sự thấy phiền, liền mặt lạnh trực tiếp đi đường của mình, một số người không được đáp lại cũng không cam lòng đi khỏi.
Đáng tiếc, có vài người không biết nhìn sắc mặt người khác, luôn đối với bản thân có tự tin.
"Cô nương, tiểu ma thú trong ngực ngươi mua ở đâu a?"
Lại có người cản Khanh Nguyệt, Khanh Nguyệt nhíu mày đi bên trái muốn tránh người này. Đáng tiếc hắn không biết liêm sỉ, liền chặn lối đi của Khanh Nguyệt.
"Ha! hỏi ngươi a? ngươi bị điếc hả?" hắn thấy Khanh Nguyệt như vậy, liền đề cao âm thanh.
Khanh Nguyệt lạnh lùng trừng mắt nhìn một tên công tử ca chặn đường mình, thấy bộ dạng hắn có vẻ như không được đáp lại sẽ không bỏ qua, liền thẳng thắn ném lại một câu "không phải ma thú, không chỗ nào bán." sau đó liền tránh người này. Thế nhưng, đối phương không để Khanh Nguyệt như ý.
"Không phải ma thú? không lẽ là triệu hoán thú ngươi triệu hồi ra?" công tử ca xinh đẹp như hoa lại lần nữa chặn đường Khanh Nguyệt, "ta nói a, nhìn triệu hoán thú của ngươi nhìn qua cũng yếu ớt, giữ lại cũng không có ích gì, bằng bán cho ta đi."
Vị công tử này vừa nói, còn vươn tay muốn đoạt Hoa Miên Thần trong ngực Khanh Nguyệt.
Cái đờ mờ! lưu manh đáng chết! tay thò vô đâu đó?! Hoa Miên Thần thấy tên công tử đưa tay đến liền tức giận, "xoạt" móng vuốt bén nhọn liền cào lên mu bàn tay tên công tử kia. Tên công tử tránh không kịp, mu bàn tay liền xuất hiện bốn vệt xước.
"Ai nói triệu hoán thú của ta vô dụng? đối phó với người như ngươi, cũng đủ a." Khanh Nguyệt lấy khăn tay ra, cẩn thận lại móng vuốt dính máu cho Hoa Miên Thần, không nhanh không chậm nói với tên công tử.
"Ngươi... ngươi tiện nhân kia, triệu hoán thú cũng chỉ là phế vật." tên công tử ôm bàn tay bị thương, hung tợn mắng.
"Hả? ngươi nói cái gì? lặp lại lần nữa a?" Khanh Nguyệt đến trước mặt tên công tử, nhìn thẳng vào hai mắt hắn.
"Ta... ta nói ngươi tiện..."
Còn chưa nói xong, tên công tử đã bị Khanh Nguyệt đá bay.
"Ngươi nói cái gì?" mỗi chữ mỗi câu Khanh Nguyệt vẫn đang hỏi tên công tử nằm dưới đất.
"Ngươi... ngươi..." hắn bị Khanh Nguyệt hù, lắp bắp nói không ra lời, hơn nửa ngày chỉ dám thả một câu: "ngươi chờ đó, ta.... ta là tứ thiếu gia Ngô gia."
"Ngô gia?" vẻ mặt Khanh Nguyệt trào phúng, Ngô gia chỉ là một tiểu gia tộc ở Long Châu thành, thực lực so ra kém Khanh gia một trong lục đại gia. "Được, ta chờ. Thuận tiện nói cho ngươi biết, ta là Khanh gia, ngươi nhớ nhất định tìm đến cửa a." nói xong, Khanh Nguyệt lấy một tấm thẻ bài ra, trên đó khắc chữ Khanh gia.
Cái thẻ bài này con cháu Khanh gia ai cũng có một tấm, bình thường Khanh Nguyệt cũng không thích khoe khoang, nhưng lúc này không đem thẻ bài ra thì có thể sẽ bị người dòm ngó đến, đến lúc đó nàng sao có thể mua đồ ăn cho Tiểu Miên Miên được?
Tên công tử vừa thấy thẻ bài trong tay Khanh Nguyệt, cả người liền rũ xuống, không chờ Khanh Nguyệt nói thêm, hắn liền lăn một vòng bỏ chạy.
Những người khác thấy Khanh Nguyệt hung dữ như vậy cũng biết được nàng là vị tiểu thư nào của Khanh gia, nhất thời không ai dám tiến lên hỏi tiểu triệu hoán thú trong ngực nàng nữa. Tốt xấu gì thì cũng là một trong lục đại gia tộc của thành Long Châu, không thể đắc tội a.
Hừ, chỉ lúc này Khanh Nguyệt mới cảm thấy thẻ bài của Khanh có cái hữu dụng.
Rốt cuộc cũng đến cửa hàng mua bán ma hạch, Khanh Nguyệt xách túi trên tay, chen lấn vào đám người kéo một vị tiểu nhị lại hỏi hắn túi ma hạch này có thể bán được bao nhiêu tiền.
Cửa hàng này không chỉ buôn bán ma hạch, mà còn thu mua ma hạch thợ săn đem đến bán. Tiểu nhị vừa nhìn thấy một túi ma hạch lớn, thái độ hòa đồng liền đem Khang Nguyệt ra hậu đường, sau đó đi gọi chưởng quỹ.
Chưởng quỹ vừa nghe có người đem túi ma hạch lớn đến, liền vội vàng chạy đến.
"Ai nha~ là tiểu cô nương ngươi a?! Tiểu Vương, ngươi còn đứng đó làm gì? mau đem trà cho khách quý a."
Khanh Nguyệt nhíu mày, lần trước nàng đến đây, thái độ chưởng quỹ cũng không tốt như vậy a.
"Trà không cần, chưởng quỹ ta muốn hỏi một chút, ma hạch này của ta, ngươi thu mua bao nhiêu?"
"Cái này... cái này...." chưởng quỹ xoa xoa hai tay, cười hắc hắc hai tiếng, "tiểu cô nương không phải đã từng bán ma hạch rồi sao? giá cả ngươi cũng biết rồi a..."
"Đó là giá lúc trước, ta muốn hỏi chính là giá hiện tại a." Khanh Nguyệt nhìn chăm chú chưởng quỹ, hắn nghe xong liền có vẻ chột dạ, trong lòng liền có dự tính. "Xem ra chưởng quỹ kinh ta còn trẻ, không muốn nói thật, vậy ta đi đổi cửa hàng khác vậy..." nhìn tiệm đều là khách nhân đến, ma hạch nhất định bán được nhiều a.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!